Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Kỳ Nguyệt: "Ba nghĩ kĩ lại đi, rất xinh đẹp, là hoa khôi của đội bắn."
Kỳ Vạn Lý lắc đầu, ông ta vẫn không nhớ ra.
Kỳ Nguyệt gãi đầu, lại nói tiếp: "Trong một trận đấu giao hữu về súng ngắn, cô ấy hơn ba 0.1 điểm, ba nhớ không?"
Kỳ Vạn Lý lập tức đáp: "Người con nói tên Tần Khê sao?"
Cuối cùng cũng nhớ ra rồi...
Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: "Đúng..."
Kỳ Vạn Lý vẫn luôn chuyên tâm huấn luyện, không chú ý đến giới tính hay ngoại hình của ai, càng không để ý đến con gái, không có ấn tượng cũng là điều dễ hiểu.
Kỳ Nguyệt tiếp tục nói: "Vậy ba có biết lúc chú hai còn trẻ từng thích một cô gái không?"
Kỳ Vạn Lý ngẫm một lát: "Ba chỉ biết có một khoảng thời gian nó rất chán chường, hình như vì một cô gái, cô gái kia là Tần Khê sao?"
Kỳ Vạn Lý nghi hoặc: "Sao con lại nhắc tới chuyện này?"
Kỳ Nguyệt thở dài: "Con cũng biết ba không biết..."
Kỳ Nguyệt sắp xếp lại từ ngữ, chậm rãi kể: "Không sai, cô gái mà chú hai thầm mến là Tần Khê. Chú ấy trông có vẻ hấp tấp, nhưng trong chuyện tình cảm lại là người chậm chạp, trộm nhớ con gái nhà người ta 5 năm vẫn không dám mở lời! Nhưng, chú hai không tỏ tình còn vì một nguyên nhân khác, bởi vì chú ấy phát hiện..."
Kỳ Nguyệt dừng một chút, nhìn Kỳ Vạn Lý một cái: "Chú ấy phát hiện cô Tần đã có người mình thích... Hơn nữa người cô Tần thích... là ba..."
"Ba...?" Kỳ Vạn Lý kinh ngạc, rõ ràng hoàn toàn không biết chuyện này.
Thấy ông không biết, Kỳ Nguyệt cũng không bất ngờ, cô tiếp tục nói: "Ngày valentine của một năm nọ, cô Tần có mang bình thủy tinh đựng một nghìn con hạc giấy đi tìm chú hai, chú hai đã giao chiếc bình đó cho ba, chuyện này ba còn nhớ không?"
Kỳ Vạn Lý cố gắng suy nghĩ, một hồi lâu sau ông áy náy đáp:
"Xin lỗi, ba không nhớ..."
Kỳ Nguyệt nhìn ông ta: "Được rồi, khi đó ba thành tích tốt, đẹp trai, nghiêm túc huấn luyện, còn là đội trưởng, căn chính miêu hồng*, nhiều cô gái thích ba như vậy, con đoán ba cũng không có ấn tượng gì."
(*) Căn chính miêu hồng: Chỉ những người có xuất thân tốt, tử tế, giỏi giang, có tương lai xán lạn.
Kỳ Vạn Lý không ngờ con gái lại đột nhiên khen mình, ông sờ sờ mặt, có vẻ hơi ngượng ngùng: "Đều là chuyện lúc còn trẻ..."
Nói tới chỗ này, Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ cười một tiếng: "Có phải cẩu huyết lắm không? Nhưng chuyện cẩu huyết hơn còn ở phía sau. Qua mấy năm sau, chú hai mới phát hiện người cô Tần thích không phải ba, mà là chú ấy."
Kỳ Vạn Lý kinh ngạc: "Là Tần Khê tỏ tình với nó sao?"
Kỳ Nguyệt lắc đầu: "Không phải, lúc ấy cô Tần đã giải ngũ kết hôn rồi, là chú hai tự phát hiện. Có lần, chú ấy vào kho hàng, vô tình làm vỡ lọ hạc giấy ấy, rồi phát hiện trên mỗi con hạc đều có chữ, mở ra xem mới biết toàn bộ một nghìn con hạc giấy đều viết câu Kỳ Thiên Lý, em thích anh."
Là Kỳ Thiên Lý, không phải Kỳ Vạn Lý.
Trên tất cả hạc giấy đều có câu ấy.
Tên ngốc đó lại hiểu lầm lâu như vậy, luôn cho rằng Tần Khê thích anh trai mình, đồ con gái nhà người ta tặng ông, ông lại nghĩ rằng người ta nhờ ông chuyển cho anh trai.
Kỳ Vạn Lý: "..."
Kỳ Vạn Lý không ngờ câu chuyện lại phát triển thành vậy, sửng sốt một hồi.