Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Được được được, ấm trán hay mù mắt đều được!" Giang Lãng vừa nói vừa mở nhóm chat lên.
Hai phòng ký túc xá của bọn họ tổng cộng có sáu người và bốn nhóm chat.
Một nhóm chat gồm ba người phòng Giang Lãng; một nhóm chat gồm ba người phòng Tống Thu Thu; một nhóm chỉ có Tống Thu Thu, Tô Tiểu Đường, Giang Lãng và Lăng Phong để hóng dưa; nhóm còn lại thì có cả sáu người.
Giang Lãng nhấn vào nhóm chat có cả sáu người mang tên Liên Minh Cẩu Độc Thân.
Tống Thu Thu cảnh giác nhìn anh: "Cậu muốn làm gì vậy?"
Giang Lãng: "Đương nhiên muốn tuyên bố chính thức! Từ chức phó minh chủ Liên Minh!"
Tống Thu Thu vội đè tay anh lại: "Không được! Cậu dừng tay lại!"
Giang Lãng: "Sao vậy?"
Tống Thu Thu nhìn anh chằm chằm: "Cậu muốn nói gì với họ?"
"Đương nhiên muốn công khai với họ rồi, yêu đương thì phải khoe chứ! Không công khai đều là tra nam, tám phần muốn mập mờ với người khác!" Giang Lãng nghiêm túc đáp.
Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt anh chợt trở nên ai oán: "Khoan đã... Cậu... Đừng nói cậu còn cõng em chó khác sau lưng tớ đấy nhé?"
Tống Thu Thu trừng anh: "Có cái quần á! Em chó khác ngoài cậu không phải đều nằm trong máy cậu à!"
Nghe thế, sắc mặt Giang Lãng mới tốt hơn một chút: "Vậy sao cậu không cho tớ công khai?"
Sắc mặt Tống Thu xám xịt: "Vô nghĩa! Tôi vừa nói không yêu đương, chưa kịp bao lâu đã lật mặt, cậu không thấy bị vả mặt à!"
Giang Lãng tự vấn ba giây, sau đó vén vạt áo lên: "Nếu cậu cảm thấy bị vả mặt, vậy tớ cho cậu đánh một trận nè! Nếu một trận không đủ, vậy đánh hai trận cũng được!"
Tống Thu Thu nhìn thoáng qua cơ bụng kia, bị sặc một trận: "Chú ý vào trọng điểm cho bà!"
Làm gì có ai bị đánh đến nghiện chứ?
Giang Lãng ngoan ngoãn thả vạt áo xuống: "Vậy cậu nhẫn tâm để tớ ngay cả danh phận cũng không có sao? Bạn trai nhà người khác có, tớ cũng muốn có!"
Tống Thu Thu đỡ trán: "..."
Bây giờ cô về chức
minh chủ còn kịp không?
Cuối cùng, Tống Thu Thu nhận mệnh thở dài: "Quên đi, nếu phải nói, vậy chờ giáp mặt hẳn nói đi. Đêm nay tôi mời mọi người ăn một bữa cơm, lúc đó hẳn nói vậy!"
Chờ đến tối, ít nhất cô vẫn còn thời gian giảm xóc.
Dường như sợ Tống Thu Thu đổi ý, Giang Lãng vội nhắn vào nhóm chat:
[ Giang Lãng: @mọi người Mọi người! Tối nay quán ăn của lão Lưu trước cổng trường, minh chủ của chúng ta mời! ]
[ Lăng Phong: Minh chủ uy vũ! Cảm ơn sự ấm áp từ tổ chức! Liên Minh Cẩu Độc Thân của chúng ta cuối cùng đã có team building rồi! ]
[ Kỳ Nguyệt: Tôi và đại thần cũng phải đi sao? ]
[ Tống Thu Thu: Hai cậu đương nhiên phải tới rồi! ]
[ Kỳ Nguyệt: Được... Nhưng, có thể tớ sẽ đến hơi muộn. ]
[ Cố Hoài: Tôi cũng vậy. ]
[ Lăng Phong: Khoan đã, sao hai tên phản đồ này vẫn chưa bị đá ra khỏi nhóm? Chúng ta đi team building hay đi ăn cơm chóa đấy? ]
[ Tô Tiểu Đường: Tuy tôi không muốn ăn cẩu lương, nhưng... nếu là cẩu lương của Nguyệt bảo và đại thần, bổn cô nương tình nguyện gặm! ]
[ Lăng Phong: Không được, cẩu lương này tôi không ăn! Không phải team building của Liên Minh Cẩu Độc Thân à? ]
Ai nói với cậu là team building của Liên Minh Cẩu Độc Thân?
Trong lòng Giang Lãng nghĩ vậy, sau đó lại bác bỏ: Không được không được, bây giờ không thể nói, phải lừa chó trước cửa vào nhà mới giết.
Vì thế, anh cười tủm tỉm nhắn:
[ Giang Lãng: Yên tâm yên tâm, bổn công tử lấy chức phó minh chủ ra đảm bảo, đêm nay tuyệt đối sẽ không để cậu ăn cẩu lương của hai người họ! ]