Đường Quả mỉm cười: "Vì nữ phụ có một người trung thành, chỉ đi theo mình. Mãi cho đến khi cô ấy chết, luôn có người yêu cô ấy đến chết đi sống lại, thậm chí cùng đi với cô ấy."
"Người này chưa từng phản bội cô ấy, mãi mãi đứng bên cạnh cô ấy. Cô ấy nhìn như không chiếm được tình cảm của nam chính, nhưng thật ra đã có được một tình yêu đẹp hơn nhiều."
Kiều Nghiệt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang mỉm cười, bất tri bất giác ngây ngẩn.
Khi cô nói nữ phụ có một người luôn trung thành với mình, trong mắt cô có một vầng sáng chiếu thẳng vào tim, giống như... Thật sự có người như thế.
Cô nghĩ đến ai?
Người đó là ai?
Kiều Nghiệt lấy kịch bản về, cẩn thận nhìn nhân vật nam phụ. Trước kia không chú ý lắm, giờ nghe Đường Quả nói, hắn mới phát hiện ra mình đã xem nhẹ chi tiết này.
Có lẽ hắn nên viết thêm gì đó.
Ví dụ như, nữ phụ sau đó thích nam phụ, nhưng cô ấy không chịu thừa nhận.
Lúc cô ấy chết, cô ấy dặn nam phụ phải sống thật tốt. Không lộ tình cảm của mình ra, nhưng lại hi vọng anh ấy sống tốt, đây là cách đối xử với người mình yêu nhất.
Ánh mắt Kiều Nghiệt sáng lên. Đắp thêm phần này, nhân vật nữ phụ càng thêm hoàn hảo.
Mà nam phụ này... Hắn trầm mặc trong chốc lát, phát hiện ra tính cách nhân vật này cực kì giống Lương Triều. Hắn vuốt vuốt kịch bản, xoay người vào phòng sách. Hắn nghĩ, nam phụ giống Lương Triều không chín chắn.
Giống ai chứ không thể giống Lương Triều, Lương Triều quá dở hơi.
"A Nghiệt."
"Em muốn nữ phụ, anh có cho hay không?"
"Cho."
Kiều Nghiệt không nghĩ đã trả lời, sau đó đóng cửa cái rầm. Hắn muốn tạo ra một nam phụ hoàn hảo, cả đời chỉ sống vì nữ phụ.
Chu Ý cẩn thận hỏi, "Chỉ Quả Quả có sao không ạ?" Đạo diễn tính cách thất thường, trừ Đường Quả ra, xem chừng không ai dám trêu ghẹo.
"Còn có thể có chuyện gì?"
Đường Quả nhìn Weibo cười ha ha, "Hiện tại Kiều Nghiệt ăn chửi