Bạch Văn Văn sợ Lương Triều lại gần rồi sẽ giảm giá trị yêu thích và khiến ả bị hệ thống trừng phạt nên càng đi càng nhanh.
Cũng quên béng mất là Thường Nguyên đã nói qua, trong bụi cỏ sẽ có bẫy.
Lúc đến gần cái hố, Bạch Văn Văn bước hụt, hét lên một tiếng rồi theo bản năng tóm lấy Tô Hòa kéo xuống.
Hai người đều mang ba lô leo núi, rất nặng. Bọn họ không giữ thăng bằng nổi, cả hai cứ thế ngã xuống hố.
Mọi người: "..."
Người xem: "..."
"Ha ha ha ha ha..." Lương Triều bật cười ha ha, rất ma mị, hoàn toàn mặc kệ flycam mini phát sóng trực tiếp hết hành động phát ngôn của mình cho người xem, dù sao hình tượng của anh cũng rất tùy ý.
"Vui thật."
Càng khiến người ta sa mạc lời là Đường Quả còn đối diện với máy quay nói một câu "vui thật" khiến mọi người ầm ĩ cả lên.
"Cười cợt thế mà cũng được à?"
"Ảnh đế Lương, anh OOC rồi."
"Đường Quả cô ta đáng ghét thật đấy. Người ta ngã xuống hố còn đứng đó mà cười cười nói nói."
"Không thể không thừa nhận là chị ta trước giờ không che dấu vẻ chán ghét hai người kia."
"Ờ, viết rõ lên mặt luôn."
"Lầu trên đừng có tẩy trắng, nhà mấy người tẩy không sạch nổi đâu, đen lắm rồi."
Thường Nguyên tuy nhịn cười nhưng vẫn nhanh chóng tìm cách kéo hai người bị ngã xuống bùn lên.
Náo nhiệt như thế, Đường Quả chắc chắn sẽ không bỏ lỡ. Cô lại gần vũng bùn, nhìn hai người bên trong toàn là bùn, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên một chút.
Nếu như cả gương mặt của Tô Hòa không dính bùn, ai cũng thấy sắc mặt gã rất khó coi.
Tình huống của Bạch Văn Văn cũng không tốt, tóc dính bùn, từ trên xuống dưới không có chỗ nào không có bùn.
Flycam mini đương nhiên không dừng quay lại, cho nên hình ảnh của cả hai bị người xem trực tiếp thấy hết sạch sành sanh.
"Tuy mị rất đau lòng cho ảnh đế Tô và Văn Văn, nhưng không hiểu sao mị lại muốn cười quá."
"Ha ha ha ha, tôi cũng thế."
"Ha ha ha ha ha!"
Đường Quả đứng nhìn hai người chằm chằm. Ai có mắt cũng