"Anh chạy trước nhé?" Lương Triều hỏi, "Em chạy được thật à?"
Anh vẫn có chút không tin được, lại nhìn cái vali, "Còn..."
Đường Quả lấy điều khiển từ xa ra, người xem đã quen thuộc với động tác này.
"Đừng nói là nó thật sự biết bơi."
"Nếu đúng vậy thật, tui sẽ quỳ lạy nó."
"Quả Quả, chị lấy cái công nghệ đen này từ đâu ra vậy?"
Chờ ổn định rồi, cái vali bắt đầu xuống nước.
Mí mắt người xem giật giật, bên dưới vali xuất hiện một cái ván. Nó xuống nước, lướt ván thẳng sang phía bờ bên kia.
Tới bờ, nó tự động vươn đùi ra, rất nhân tính hóa mà đi lên trên bờ rồi đứng lại, tựa như đang chờ chủ nhân nó sang.
"Vãi lều, đại ca vali, em lạy anh, em quỳ lạy cúng bái anh được không?"
"Quốc gia quy định sau khi lập quốc không thể thành tinh, vali đại đại, ngươi chạy mau lên, không tí nữa bị bắt bây giờ."
Làn đạn đổi hướng, độ hot của gameshow tăng vọt.
Thường Nguyên sờ mũi, ông cũng không ngờ là cái show thực tế này lại bị một cái vali cướp hết ống kính, còn là dùng thực lực để cướp.
Ông lại nhìn Đường Quả, đợi tí nữa phải hỏi Tiểu Đường xem là ai đưa cho. Con gái ông lại gọi điện đòi, nếu lần này ông vẫn không mang về được, nó sẽ không để ý đến ông nữa.
Lương Triều không lo lắng tí nào. Anh dẫm lên thân cây, chạy như bay về phía đối diện. Ngoại hình anh vốn rất ngầu, tính cách cũng kiêu ngạo bướng bỉnh, parkour cũng là trò vận động mạnh mà anh thích.
Lúc chạy, anh cảm giác như mình quay về thời mười mấy tuổi, vừa định hoài niệm một chút thì đã sang đến bờ bên kia rồi.
Anh lộ ra một ánh mắt tiếc nuối, fan đang xem hú hét.
Kiều Nghiệt lại bình một câu: Đàn ông thích parkour chứng tỏ là đàn ông không chín chắn.
Đương nhiên, rất nhanh bị làn mưa đạn nhấn chìm.
Tiếp theo là đến Đường Quả. Cô cũng nhẹ nhàng nhảy lên thân cây,