Tối hôm đó, Lương Triều nghe Đường Quả nói, sở dĩ bị nhiều người chú ý thế chẳng qua là không kìm được cảm giác suиɠ sướиɠ khi thấy Tô Hòa xui xẻo.
Cô cũng nói, cô có thù với Tô Hòa, không có thích.
Sau mấy ngày quan sát thêm, Lương Triều xác nhận rằng ánh mắt Đường Quả nhìn Tô Hòa không có tí độ ấm nào.
Bạch Văn Văn dường như cũng không xuất hiện trước mặt anh nữa, thậm chí còn nhìn ánh với vẻ chán ghét khiến anh cảm thấy thật kì quái.
Những ngày tiếp theo, Đường Quả với Lương Triều rất suиɠ sướиɠ.
Ai cũng cảm thấy Đường Quả toàn năng, không chỉ bắt cá còn đi săn, thậm chí còn biết hết các loại thực vật trong rừng để đi tìm ra cái ăn.
Bọn họ ở đây một tháng không có khả năng chỉ ăn thịt, còn cần phải ăn chút rau củ với trái cây nữa.
Ngày nào Đường Quả và Lương Triều cũng vui vẻ ra ngoài rồi thắng lợi trở về.
Ăn không hết cô sẽ chia cho người khác, trừ bên Tô Hòa.
Tô Hòa và Bạch Văn Văn, không cần nói cũng biết có bao nhiêu xấu hổ.
Người xem cũng chết lặng.
"Nhắm vào không chút che dấu nhưng chẳng hiểu sao mị càng ngày càng quen."
"Cô ta có độc."
"Nhưng chị ấy lợi hại thật, tôi xem mà biết không ít rau quả trái cây dại đấy."
"Tôi lên mạng tra thử rồi, cô ấy nói đúng hết. Còn có mấy thứ trên mạng cũng không có cơ. Nghe đâu mấy nhà nghiên cứu thực vật học đang đi về chỗ khu rừng đó để nghiên cứu mấy loại chưa ghi lại."
"Wow, trâu đến thế cơ à."
Cứ thế nửa tháng trôi qua, Lương Triều còn tăng thêm mấy cân. Trừ bên Tô Hòa ra thì ai cũng tăng cân cả.
Hai người Đường Quả và Lương Triều lúc nào cũng sạch sẽ, thoải mái dễ chịu.
Những người khác không giống thế, ít nhiều có chút chật vật. Đặc biệt là Tô Hòa với Bạch Văn Văn, cả hai đều xanh xao vàng vọt.
Thôi Ni với Thôi Nguyên Bân nói thầm với nhau, "Ngàn vạn lần đừng đắc tội Đường Quả."
"Ừ em, về sau thân thiện với Đường Quả chút."
"Cô ấy thật thú vị." Sở Nặc nói với Bạch Ngưng Tuyết.
Bạch Ngưng Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang nướng cá, cong môi