"Không cần."
[Kí chủ đại đại, đã phát sóng.] Hệ thống tri kỉ nói, lúc này nó muốn đưa vũ khí cho kí chủ cũng không được.
Trước mặt nhân dân cả nước mà có đồ từ trên không rơi xuống, khéo bị chộp đi cắt miếng.
Lương Triều cũng phản ứng lại, chưa tiếp xúc nhưng chẳng lẽ anh cũng chưa từng nghe nói à?
Đây rõ ràng là có người muốn mạng của anh hoặc của Đường Quả. Đường Quả kéo anh né tránh hai lần, anh cũng dần bình tĩnh lại.
"Ra ngoài không?"
"Không." Đường Quả đáp, "Anh nghĩ bọn họ chuẩn bị đầy đủ như thế sẽ không đặt bẫy bên ngoài à?"
"Súng cũng đã mang theo, chắc chắn là có chuẩn bị, đi ra ngoài chỉ sợ còn có thứ đáng sợ hơn đang chờ chúng ta."
Đại não của Lương Triều vận động rất nhanh, "Vậy thì chỉ có thể đi vào bên trong à?"
Sắc mặt anh khó coi hơn, đi vào sâu trong rừng nguyên sinh, chỗ nào cũng có động vật hoang dã, thực vật có độc, sâu bọ gì đó, nói chung là rất nguy hiểm.
Không cẩn thận mất mạng như chơi.
"Chạy mau."
Đường Quả chạy như bay, bên tai chỉ có tiếng đoàng đoàng đoàng. Mỗi một viên đạn nhắm vào cô, cô đều linh hoạt tránh được.
Cô buông Lương Triều ra rồi mới phát hiện, mấy viên đạn này hướng về cô.
"Không cần chạy cùng tôi."
Lương Triều cũng phát hiện ra sát thủ không hướng về phía mình.
Anh vội vàng kéo khoảng cách với Đường Quả. Không phải anh sợ bị bắn trúng, mà hai người chạy cùng dễ tập trung mục tiêu, phân ra linh hoạt hơn nhiều.
Với thân thủ của Đường Quả, tránh nguy hiểm rất dễ.
Hơn nữa sát thủ cũng sẽ không bỏ qua cho anh, sau khi tách nhau ra vẫn có thể bị ăn kẹo đồng.
"Có hình ảnh rồi!"
"Khoan, sao lại thế này? Sao Đường Đường lại chạy nhanh như thế?"
"Giống như là đang trốn gì đó."
"Đoàng!"
Một tiếng súng khô khốc vang lên, người xem sửng sốt.
"Trời ơi, là đạn. Có người bắn Đường Đường."
"Còn ảnh đế Lương nữa. Bọn họ bị đuổi gϊếŧ."
"Tại sao lại thế????"
"Là ai?"
Người xem sôi trào, dù nhiều người ghét Đường Quả, nhưng nhìn mỗi một viên đạn nhắm vào cô, họ không kìm được mà lau mồ hôi.
Dù cô