"Ra rồi."
Thôi Ni hô một tiếng, nhìn về phía rừng rậm không chớp mắt.
Đường Quả được Kiều Nghiệt cõng ra ngoài, nếu không phải xem trực tiếp, có lẽ người ta còn tưởng cô bị thương.
Đường Quả kêu mệt rồi than đi không nổi, Kiều Nghiệt ngay lập tức ngồi xuống nói "Tôi cõng em đi." Quỷ biết được tâm tình bọn họ lúc đấy là thế nào.
Cơm chó này ngon đấy.
Không cần đi bộ, Đường Quả đương nhiên rất vui. Có người đưa lưng cho, ngu đâu mà không lười.
Nhân dân cả nước nhìn cô ngân nga hát trên lưng đạo diễn Kiều, đong đưa chân, còn nắm tóc đạo diễn Kiều vò vò. Đầu tóc đạo diễn Kiều chẳng mấy chốc đã thành cái ổ gà.
Tất cả yên tĩnh một phút, rồi sau đó lại cầm điện thoại lên bắn mưa đạn.
Tô Hòa nhìn hai người, sắc mặt phức tạp, mím chặt môi lại. Gã không ngờ rằng Kiều Nghiệt lại chiều cô ta đến mức không biết trời cao đất dày.
Gã cảm giác cô quá xa lạ, cô có kĩ năng dã ngoại, thân thủ lợi hại, còn biết bắn súng, như vậy rốt cuộc có cái gì là cô không làm được hay không?
Đối mặt với sát thủ vô tình vô nghĩa, cô có thể phán đoán phương hướng đào vong, lợi dụng đầm lầy để kẻ thù toàn quân bị diệt.
Lúc này, cô lại như một cô bé, tình nguyện để cho một người đàn ông cõng mình.
Trên môi cô là một nụ cười tùy ý, mà người đàn ông Kiều Nghiệt kia không che dấu nổi vẻ ấm áp trong đáy mắt tối tăm. Khóe môi hắn cong lên, chứng tỏ hắn tình nguyện.
Lúc này gã mới phát hiện ra cô có rất nhiều ưu điểm.
Chỉ là, vì sao cô lại muốn phản bội gã?
Nếu cô phản bội gã, gã sẽ không đến với Bạch Văn Văn.
Gã chợt nhớ ra, cả hai đã bên nhau rất nhiều năm. Trừ có hai năm làm người yêu, từ lúc nhà họ Tô phá sản cô đã ở bên gã.
Tô Hòa có chút mờ mịt. Cô gái đã từng đối xử tốt với gã vì sao lại muốn rời gã mà đi?
Gã nghĩ không ra, nghĩ mãi cũng không ra, vì thế gã