"Thật sự không muốn nói cho Tô Hòa?" Kiều Nghiệt nhìn người phụ nữ uống nước trên sô pha, "Nó nên biết chân tướng."
"Không cho nói."
Kiều Nghiệt trầm mặc một chút, "Em có kế hoạch gì đúng không?"
[Kí chủ đại đại, Kiều Nghiệt này thông minh thật, đúng là lọt vào mắt xanh của kí chủ có khác.]
"Nếu em có kế hoạch, anh giúp em không?"
Kiều Nghiệt không nghĩ ngợi gì mà đáp luôn, "Đương nhiên."
Đường Quả cười lên ngay, ngồi bên cạnh hắn, "A Nghiệt, sao anh lại tốt như thế?"
Nếu không phải nhìn rõ ràng đôi mắt sáng trong của cô, hắn sẽ nghĩ rằng cô yêu hắn.
Chắc là đời trước nợ cô rồi, đời này cũng nợ cô.
"Em quyết định ăn vạ anh cả đời."
Kiều Nghiệt: "Em chắc chắn?"
"Đương nhiên, dù sao em cũng không tìm được ai hầu hạ em thoải mái như anh."
"Quả Quả rất tinh mắt."
"Trừ chuyện người này không được, mọi mặt em đều hài lòng."
Đường Quả nhìn vào mắt Kiều Nghiệt, hắn không biến sắc chút nào, không giống trong tiểu thuyết viết. Tiểu thuyết viết là, phụ nữ nói đàn ông không được, đàn ông sẽ lôi phụ nữ đi chứng minh mình có được hay không ngay lập tức mà.
"Anh được hay không, không cần chứng minh." Kiều Nghiệt nghiêm túc nói.
"Hở? Anh thử qua rồi?"
"Tự thử hay nhờ người thử?" Cô nheo mắt lại.
Kiều Nghiệt: Không và không.
Hắn đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô, "Em muốn không?"
"Em muốn anh cho à?"
[Kí chủ cô tém tém lại đi, loại đàn ông thế này tốt lắm đấy, tới thật sợ cô chịu không nổi.]
"Trả lời nhanh, có cho hay không?"
Kiều Nghiệt vắt não tìm từ, con ngươi nghiêm túc lại, "Em thích anh không?"
"Nếu em muốn tò mò chứng minh gì đó mà trong lòng không thích anh, đề nghị em không nên phát sinh quan hệ thân mật với anh."
Đường Quả: "..."
Có lẽ cô nên xem xét lại người đàn ông này; cô nhìn hắn, "Anh thích em không?"
"Có."
"Em không thích anh, anh vẫn thích em chứ?"
"Ừ."
Cô ngẩn ra một chút, không nói gì một hồi lâu, "Em muốn bôi đen thanh danh của anh, còn trả thù anh, khiến anh cả đời không tìm thấy người phụ nữ