"Bà ta không có bối cảnh gì, chỉ là đàn em cùng trường của ông ta; cả hai vẫn luôn yêu nhau."
"Mãi khi ông ta tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, cần phải có một người vợ có bối cảnh, và mẹ anh là người được chọn."
Kiều Nghiệt cúi đầu, nhàn nhạt nói, "Sau khi kết hôn, mối tình đầu của ông ta tìm tới, hai người nối lại tình xưa."
"Ông ta nghĩ mẹ anh kết hôn với ông ta thành kết cục đã định, quay đầu hồi ức lại tình yêu mình đã mất." Đáy mắt Kiều Nghiệt mang theo trào phúng, "Mẹ anh là một người dám yêu dám hận, khi biết được chân tướng, mẹ bị động thai rồi ở bệnh viện sinh anh ra, sau đó đưa anh về nhà họ Kiều, mau chóng li hôn với ông ta."
"Thân thể mẹ không tốt nên mất sớm, trước khi đi, mẹ có để lại cho anh một bản kế hoạch."
Nghe đến đó, Đường Quả có chút kinh ngạc.
Kiều Nghiệt kéo thân thể mềm mại của cô vào lòng ôm, hết sức thỏa mãn, nói tiếp, "Mẹ đi quá vội, nhanh chóng muốn chặt đứt quan hệ, lại vì sinh anh ra mà thân thể không tốt, không có ưu thế khi phân chia tài sản bên nhà họ Tô."
"Mẹ dành thời gian cuối cùng cho anh một bản kế hoạch đánh nhà họ Tô, để nhà họ Tô phá sản."
Mắt Đường Quả hiện lên ánh sáng, "Mẹ anh tàn nhẫn thật."
Cô thích!
Kiều Nghiệt nhìn ra ưa thích trong mắt cô, trong lòng thỏa mãn; quả nhiên là người hắn thích.
"Anh từng bước từng bước dựa theo kế hoạch mà làm, thuận tiện thêm một bước nữa, nhà họ Tô không cản được."
"Một bước thêm vào là để Tô Hòa liên tục thất bại về sau," Thần sắc Kiều Nghiệt nghiêm lại, "Nét bút hỏng duy nhất là để em liên lụy vào." Hắn chạm vào gương mặt của Đường Quả, "Nhưng anh không hối hận."
"Nếu anh không đả kích Tô Hòa, em sẽ không rời nó đi."
"Nhưng mà anh chỉ thương hại em thôi." Đường Quả nhổm dậy từ trong ngực hắn, "Anh trả thù liên lụy đến người vô tội là em."
Đối mặt với gương mặt nghiêm túc không có