Hai mắt zombie ánh lên tia hung dữ, nhìn chằm chằm vào Nhan Niệm và Nghiêm Nghị. Cả hai lạnh gáy, dường như bị thứ gì đó đáng sợ nhìn chằm chằm vào.
"Anh Nghiêm, cẩn thận."
Nhan Niệm lo lắng nói, thế giới zombie thực sự đáng sợ. Nếu không phải ả có ngọc bội linh tuyền, có công pháp tu luyện, kết cục sẽ không tốt hơn nguyên chủ. Ả lôi kéo ống tay áo Nghiêm Nghị, "Em thấy chỗ này rất nguy hiểm, chúng ta đi cùng đi."
Nghiêm Nghị gật gật đầu, nhìn gương mặt lo lắng của Nhan Niệm, nắm tay ả, "Không cần lo lắng, anh sẽ bảo vệ em."
Trên mặt Nhan Niệm xuất hiện chút đỏ, ả muốn tránh đi, "Anh Nghiêm, đừng như thế, nếu Đường Quả biết, cô ấy sẽ không vui. Rốt cuộc thì cả hai vẫn là hôn phu hôn thê."
"Không cần để ý cô ta, dù có thể gặp lại hay không, quan hệ của anh với cô ta đã kết thúc từ khi cô ta rời đi."
Nhan Niệm không chấp nhận, ánh mắt thả lỏng đi, trong lòng lại nghĩ, không biết Đường Quả sống hay chết, tiệm thuốc đó có hơn hai mươi con zombie.
Đường Quả không thức tỉnh dị năng, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Không cần biết gì nữa, giờ vận mệnh của ả đã thay đổi, chuyện sống sót là không thành vấn đề.
Nghiêm Nghị là một người đàn ông ưu tú, có thể ả nên suy xét một chút.
Đường Quả ngồi trong chỗ tối nghe cả hai nói chuyện, trên mặt nở nụ cười như có như không, cực kì không vui.
Tiểu đội Dương Quang vội soát nhà máy. Khi nhìn thấy túi lớn túi nhỏ kẹo que cay, biểu tình của bọn họ vặn vẹo.
Nghiêm Nghị nhíu mày, "Tất cả đều là kẹo que cay?"
"Đội trưởng, đúng vậy. Ở đây toàn bộ chỉ có kẹo que cay, đã tìm những chỗ khác rồi, chỉ có kẹo que cay thôi."
"Tôi vừa rồi ăn thử, còn là kẹo que cay khô."
Sắc mặt Nghiêm Nghị khó coi. Vất vả gần hai giờ, kết quả chỉ có kẹo que cay!
"Chẳng lẽ đây là nhà máy sản xuất kẹo que cay?" Nhan Niệm kỳ quái. Nhà máy lớn thế này, sao lại có thể chỉ sản xuất kẹo que cay nhỉ?
Nghiêm Nghị nói, "Có thể đã có người tới trước mang hết đồ ăn đi, chỉ để lại kẹo que cay."
Kẹo