Đối mặt với ánh mắt của cô, Nghiêm Nghị không do dự gì mà nắm lấy tay Nhan Nhiệm. Thấy cô không tin được, trong lòng gã sảng khoái vô cùng.
"Chúng ta không liên quan đến nhau."
"Bạn gái của Nghiêm Nghị tôi là Nhan Niệm, vợ tương lai cũng là Nhan Niệm."
Đường Quả lui về sau hai bước, trong lòng than thầm với hệ thống, "Mãi mới chịu nói ra." nhưng gương mặt ngoài vẫn đau thương cực kì, "A Nghị... Rõ ràng chúng ta..."
"Đủ rồi!"
"Muốn sống tiếp ở đây, phiền cô Đường tự biết thân biết phận."
"A Nghị, em thật sự không vứt bỏ anh, em không biết vì sao cô ấy lại nói thế," Đường Quả vội vàng giải thích, đột nghiên như nghĩ ra cái gì, mắt nhìn Nhan Niệm sáng lên, "Cô thích A Nghị nên mới nói điêu đúng không?"
Nghiêm Nghị cười lạnh, gầm lên, "Đường Quả!!"
"A... A Nghị..."
Bị ánh mắt trông mong của người phụ nữ ngắm đến, trong lòng Nghiêm Nghị không có lấy một gợn sóng.
Gã đặt tay nhỏ ấm áp của Nhan Niệm lên ngực, sắc mặt dịu dàng, nhẹ giọng, "Tôi nói lại lần nữa, chúng ta đã không liên quan gì đến nhau. Bạn gái hiện tại của tôi là Nhan Niệm, cô hiểu chưa?"
"Cô muốn kêu ca hay làm gì quấy rầy Niệm Niệm, cút ra khỏi đây ngay!"
Nhìn cô choáng váng, Nghiêm Nghị nắm tay Nhan Niệm lên tầng, hoàn toàn không có ý mềm lòng.
Đường Quả cúi đầu xuống, ở góc độ không ai nhìn thấy, khóe miệng gợi lên, "Kế thừa tình cảm cũng có điểm không tốt, là nhập tâm quá sẽ đau."
"Đáng thương thật, ta có thể cảm nhận được nội tâm của cô ấy đang vỡ vụn."
[Ký chủ à, nếu cô thấy khổ quá thì có thể không kế thừa tình cảm.]
"Vậy thì chẳng có gì hay cả. Kế thừa tình cảm rồi mới hưởng thụ được niềm suиɠ sướиɠ của trả thù chứ."
Hệ thống: Cô là biếи ŧɦái, cô là ma quỷ!
[Lúc nào cô cảm thấy không tốt ấy, tôi có thể phát lại hình của mấy vị tiền nhiệm cưng chiều cô cho cô xem.]
Đường Quả nói nhỏ: "Ở đây là mạt thế, không có họ. À mà đúng rồi, họ đều là ai?"
Hệ thống: Không muốn