"Cô ta chết đi rồi không phải tốt lắm hay sao?"
Đường Quả cong môi cười, lạnh tới thấu xương. Thiệu Thanh hơi giật mình, đây là cô tiểu thư vừa nhát gan vừa đơn thuần ngày trước hay sao?
Không, cô vốn không phải một người đơn thuần.
"Nhan Niệm không làm gì có lỗi với cô, sao cô lại ác độc đến thế?" Thiệu Thanh giận run người, mà người phụ nữ trước mặt anh ta không dao động tí nào.
Cô nhẹ giọng thì thầm, "Cô ta thật sự không làm gì có lỗi với tôi?"
"Cũng chỉ có cô ta biết thôi."
"Nếu như hôm nay cô ta vẫn còn sống sót, vậy thì rõ ràng là ông trời cưng chiều cô ta. Tôi đấu với ai cũng được, nhưng mà đấu với ông trời thì tôi chịu."
Ánh mặt cô nhạt đi, "Cố gắng thế này cũng chỉ là một câu chuyện cười. Tôi bỏ tự tôn của một đứa con nhà giàu, đến tiểu đội để nấu cơm, quyết tâm khiến A Nghị tin tưởng. Tôi cứ nghĩ, kiên trì sẽ có kết quả, chẳng ngờ là anh ấy không những không tin tôi mà càng ngày càng hận tôi."
"A Nghị theo đuổi tôi từ cấp ba, lúc nào cũng chiều theo tôi, cái gì cũng vì tôi, yêu tôi, che chở tôi." Mắt cô rũ xuống, "Anh ấy phát sốt, tôi cũng không nghĩ bỏ anh ấy lại.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, nếu như anh ấy tỉnh lại thành zombie, tôi sống một mình ở mạt thế này còn có ý nghĩa gì nữa, không bằng để anh ấy cắn một cái, cả hai cùng thành zombie, coi như là một cặp vợ chồng zombie."
"Cô ta xuất hiện, dùng thuốc thang để đổi lại ngọc bội, còn bảo tôi có tiệm thuốc cách đó không xa. A Nghị yêu tôi, tôi cũng yêu A Nghị. Dù tôi nhát gan nhưng nếu có thể cứu A Nghị, cái mạng quèn này có là gì đâu?"
"Thời khắc tôi xông ra khỏi biệt thự, hai chân tôi run rẩy. Trong tay tôi là một con dao, ngày thường tôi còn không cắt được một miếng thịt, vậy mà chỉ với một con dao, tôi đã chém gϊếŧ không biết bao nhiêu zombie, cả người đều dính dịch zombie nhơp nhớp buồn nôn.
Tôi thích sạch