(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Nữ phụ không may ở mạt thế (24)


trước sau

"Đối xử thật lòng với ta, ta cũng đáp trả đàng hoàng. Con người ta ấy mà, phân rõ phải trái thị phi, tam quan cực kì chính."

Hệ thống: Hả... thế á? Nghe cũng có lý, cũng công bằng, cũng rất là phân rõ phải trái, nhưng mà tam quan chính? Ký chủ cô có tam quan hả?

Nghiêm Nghị ôm Nhan Niệm chật vật trở về, âm u nhìn chằm chằm Đường Quả. Thấy bên cạnh cô có một người đàn ông, gã nở một nụ cười châm biếm.

"Cô Đường, cô cũng có bản lĩnh thật nhỉ."

Đường Quả ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn gã.

"Niệm Niệm đã làm gì cô à? Tôi cảnh cáo cô rồi, tốt nhất là không làm phiền Niệm Niệm. Cô thật sự đúng là không từ bỏ ý định, còn muốn đẩy Niệm Niệm vào chỗ chết."

"Nếu Niệm Niệm có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."

Đường Quả ẩn ý, "A Nghị anh có thể nghe em giải thích được không?"

"Giải thích?" Nghiêm Nghị bật cười, còn ngạc nhiên, "Ai cũng thấy Niêm Niệm hét lên theo bản năng, rõ ràng là cô đã đẩy Niệm Niệm. Cô vẫn không thích Niệm Niệm, nghĩ rằng cô ấy đoạt tôi khỏi cô.

Cô Đường à, chẳng lẽ cô không hiểu là cô chủ động từ bỏ quan hệ giữa chúng ta? Trước giờ tôi không muốn nặng lời, nhưng giờ tôi không thể không nói.

Nếu Nghiêm Nghị tôi không thức tỉnh dị năng mà chỉ là một người bình thường, chỉ sợ cô còn không thèm nhìn tôi lấy một cái."

"Mùi vị đầy người thèm với con mắt mong mỏi của cô chỉ khiến tôi thấy ghê tởm."

Gương mặt cô trắng bệch, cơ thể lung lay tựa như có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào. Đôi mắt long lanh của cô sáng lên nhìn Nghiêm Nghị, "Hóa ra A Nghị nghĩ em là người như thế, khó trách em giải thích thế nào cũng không được."

"A Nghị không muốn em quấn lấy anh nữa, sau này em sẽ không quấn lấy anh."

"A Nghị không muốn em quấy rầy cô Nhan, sau này

em sẽ không quấy rầy cô ta."

"A Nghị nhất quyết không muốn em ở lại tiểu đội Dương Quang, sau này em không còn là thành viên của tiểu đội Dương Quang nữa."

"Đã làm phiền A Nghị rồi, em rất xin lỗi."

Nghiêm Nghị điên lên, "Cô lừa lọc cái gì? Tự cô làm sai, nói một câu không quấy rầy, không làm phiền, không làm thành viên của tiểu đội là xong hết?"

"Vẫn thế, em không bỏ mặc anh, cũng không đẩy cô Nhan, mặc dù em rất muốn cô ta chết." Ánh mắt Đường Quả hướng đến Nhan Niệm đang chật vật, "Nhưng cô ta hình như là con cưng của trời, như vậy mà vẫn sống được, em nhận thua."

Nghiêm Nghị nhìn Thời Thừa bên cạnh, lạnh lùng châm chọc, "Tìm ra chỗ dựa mới rồi nên chuẩn bị từ bỏ tôi?"

"Em không quen biết anh ấy." Đường Quả nhìn Thời Thừa, "Cảm ơn ý tốt của anh, anh đi đi, tôi sẽ không đi theo anh."

Thời Thừa thở dài một hơi, nghiêm túc lại, "Nếu cô muốn tìm tôi, đến lúc nào cũng được." Nếu cô không đến, anh chỉ có thể thuận theo tự nhiên, dùng cách của đời trước để đón cô về bên mình.

Thời Thừa nhảy lên xe tải, rời đi.

Nhan Niệm cũng tỉnh lại, vừa rồi ả bị dọa chết khiếp, trước giờ ả không hề gần gũi với zombie như thế, còn bị tát, bị đánh, nhục đến mức không muốn nghĩ tới.

Ả vùi đầu trong ngực Nghiêm Nghị, không nói câu nào.

Nghiêm Nghị đau lòng đặt ả xuống xe, đang định xoay người rời đi thì ả nắm lấy tay gã, "A Nghị, anh muốn đi đâu?"

"Niệm Niệm, anh phải đi xả giận cho em, làm gì có chuyện em chịu khổ mà cô ta lại yên ổn đứng đó chứ."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện