"Đối xử thật lòng với ta, ta cũng đáp trả đàng hoàng. Con người ta ấy mà, phân rõ phải trái thị phi, tam quan cực kì chính."
Hệ thống: Hả... thế á? Nghe cũng có lý, cũng công bằng, cũng rất là phân rõ phải trái, nhưng mà tam quan chính? Ký chủ cô có tam quan hả?
Nghiêm Nghị ôm Nhan Niệm chật vật trở về, âm u nhìn chằm chằm Đường Quả. Thấy bên cạnh cô có một người đàn ông, gã nở một nụ cười châm biếm.
"Cô Đường, cô cũng có bản lĩnh thật nhỉ."
Đường Quả ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn gã.
"Niệm Niệm đã làm gì cô à? Tôi cảnh cáo cô rồi, tốt nhất là không làm phiền Niệm Niệm. Cô thật sự đúng là không từ bỏ ý định, còn muốn đẩy Niệm Niệm vào chỗ chết."
"Nếu Niệm Niệm có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."
Đường Quả ẩn ý, "A Nghị anh có thể nghe em giải thích được không?"
"Giải thích?" Nghiêm Nghị bật cười, còn ngạc nhiên, "Ai cũng thấy Niêm Niệm hét lên theo bản năng, rõ ràng là cô đã đẩy Niệm Niệm. Cô vẫn không thích Niệm Niệm, nghĩ rằng cô ấy đoạt tôi khỏi cô.
Cô Đường à, chẳng lẽ cô không hiểu là cô chủ động từ bỏ quan hệ giữa chúng ta? Trước giờ tôi không muốn nặng lời, nhưng giờ tôi không thể không nói.
Nếu Nghiêm Nghị tôi không thức tỉnh dị năng mà chỉ là một người bình thường, chỉ sợ cô còn không thèm nhìn tôi lấy một cái."
"Mùi vị đầy người thèm với con mắt mong mỏi của cô chỉ khiến tôi thấy ghê tởm."
Gương mặt cô trắng bệch, cơ thể lung lay tựa như có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào. Đôi mắt long lanh của cô sáng lên nhìn Nghiêm Nghị, "Hóa ra A Nghị nghĩ em là người như thế, khó trách em giải thích thế nào cũng không được."
"A Nghị không muốn em quấn lấy anh nữa, sau này em sẽ không quấn lấy anh."
"A Nghị không muốn em quấy rầy cô Nhan, sau này