"Sếp ơi, bên ngoài có người đòi chúng ta trả chị dâu."
Thời Thừa ôm người phụ nữ đang lơ mơ ngủ, giúp cô chải đầu, nghe thấy thế sắc mặt lạnh đi, giọng trầm thấp, "Ai?"
"Hội Tần Giai Nhân và Thiệu Thanh, đã từng là thành viên của tiểu đội Dương Quang." Nguyên Bình trông chờ nhìn sếp mình cầm lược gỗ, khóe miệng giật giật, "Bọn họ hình như muốn cứu chị dâu."
Thực tế quá cạn lời, từ hồi chị dâu đến căn cứ Lạc Nhật đến giờ, rất nhiều người biết chị dâu đi thay Nhan Niệm, náo loạn một thời gian.
Anh ta cũng không ngờ địa vị của chị dâu ở căn cứ Dương Quang cao đến thế.
Càng không ngờ là có người vì chị dâu mà đến tận căn cứ Lạc Nhật – nơi có đi không về này.
"Bọn họ không tệ đâu, có thể dùng."
Đường Quả mở mắt ra, cười cười, "A Thừa, em cho phép anh dùng thủ hạ tốt của em."
"Mời bọn họ vào đi."
Nguyên Bình vội vàng ra ngoài, không hề hỏi ý kiến của Thời Thừa. Có hỏi hay không cũng thế thôi, sếp nói lời chị dâu là thánh chỉ.
Không bao lâu sau, mấy người Thiệu Thanh được mang vào.
Bọn họ cứ tưởng mình sẽ được nhìn thấy một cảnh thê lương, thậm chí còn không có khả năng đi ra khỏi căn cứ Lạc Nhật.
Trăm triệu không nghĩ tới... Người cần cứu ăn mặc sang chảnh, tóc búi lên, đeo hoa tai đá quý, vòng cổ vòng tay đầy người.
Cô dựa vào lồng ngực của một người đàn ông trông rất lạnh lùng, người này còn đang bóc quýt cho cô.
Thiệu Thanh: Đến nhầm chỗ rồi à?
Tần Giai Nhân giật giật khóe miệng, đi nhầm rồi? Hay đang mơ?
Những người khác: Hoang mang style.
Đường Quả ăn một múi quýt, ngẩng đầu lên, "Sao mọi người lại tới đây?"
Tới cứu cô, miễn cho cô bị cắt miếng.
Thiệu Thanh hé miệng ra nhưng không nói, cô ở đây thoải mái quá nhỉ.
Anh ta không hiểu được, cũng có hơi nghi hoặc.
Lại ngắm kĩ Thời Thừa rồi giật mình, đây không phải là người đàn ông mấy năm trước muốn đưa Đường Quả đi hay sao?
Biểu tình của Thiệu Thanh một lời khó nói hết, này... này là chuyện gì