Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Thời gian trôi qua, Dạ Chu đi cùng Đường Quả khắp đại lục, dù trải qua vô vàn bí cảnh nguy hiểm, cả hai vẫn đi cùng nhau.
Chẳng cần biết nguy hiểm đến mức nào, hai người hợp tác cũng có thể để chuyện lớn hóa nhỏ.
"Anh họ, năm trăm năm rồi."
Đường Quả vẫn mang dáng vẻ như cũ. Cô đã là nguyên đế viên mãn, chỉ một bước nữa có thể xé rách hư không. Cô nhìn người trước mặt, vẫn tà áo đỏ ấy, vẫn gương mặt tuấn mĩ ấy, trăm năm nhìn không chán.
Nụ cười trên mặt chàng chiếu vào trái tim cô, khiến cô cảm thấy ấm áp, vết thương lòng qua vô số thế giới dịu đi một chút.
Chàng nói đi cùng cô là thật sự đi cùng cô.
Cô không thể không động lòng. Năm trăm năm, cô cũng trao tình cảm chân thành cho chàng.
Chắc chàng cũng cảm nhận được.
Tuổi thọ của nguyên chủ là năm trăm năm mươi. Cô đã hơn năm trăm ba mươi, mười mấy năm nữa sẽ rời đi.
Đây là quy tắc, cô có thể rời đi sớm, mà hoãn lại thì nhiều nhất cũng chỉ có mười năm.
"Chàng có thể nói cho ta biết vì sao cảnh giới của chàng mấy trăm năm qua không tăng lên?" Đường Quả nhìn Dạ Chu. Với thiên phú của chàng hẳn là phải sớm đến cảnh giới nguyên đế viên mãn.
Nhưng chàng vẫn ở nguyên đế hậu kì. Năm trăm năm trước là nguyên đế hậu kì, giờ vẫn là nguyên đế hậu kì, không tăng lên chút nào.
Dạ Chu cười khổ, "Trong lòng có chấp niệm, tu vi không tăng được."
"Nhưng ta cũng không để ý nữa. Có thể được ở bên cạnh nàng ta đã thấy đủ rồi."
Lần đầu tiên Đường Quả nghe thấy Dạ Chu nói mình có chấp niệm. Cô tò mò, "Chấp niệm gì?"
"Ta cảm thấy có lỗi với nàng, muốn ở bên nàng. Ta sợ tu luyện nhanh quá sẽ xé rách hư không mà đi, kết quả..." Dạ Chu buông tay, "Kết quả là tu vi không tăng lên được."
Chàng cũng bất đắc dĩ, nhưng