"Cô ở đây?" Tô Hòa châm chọc nhìn Đường Quả, lại nhìn Lương Triều phía xa, "Thông đồng với Lương Triều rồi à đồ đê tiện?"
[Chú ý, diễn viên kí chủ online.]
Đường Quả ngẩng đầu lên nhìn Tô Hòa, đôi mắt cô bi thương cực độ, hốc mắt hồng hồng, dáng vẻ muốn khóc nhưng khóc không được, cực kì tủi thân. Tô Hòa cảm thấy không thoải mái.
"Kĩ thuật diễn có tiến bộ đấy, bảo sao dám đến diễn phim của Thạch Tùng." Tô Hòa không biết nhớ tới cái gì, cười ha hả, "Không, tôi quên mất, kĩ thuật diễn của cô thực sự không tồi, không thì không thể một bên đối phó Kiều Nghiệt, một bên thâm tình với tôi. Đường Quả, cô có thấy ghê tởm hay không?"
Nước mắt Đường Quả trào ra, đáng thương cực kì. Cô tựa như có nỗi khổ trong lòng, nhìn người mình yêu xúc phạm mình, cô không thể đi giải thích. Chân tay cô luống cuống cầm bình giữ nhiệt, cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.
"Ha ha, thật buồn cười, Đường Quả cô thật buồn cười. Cô khóc thật lắm, rất cảm động." Tô Hòa lại gần, cúi đầu xuống nhìn cô, "Đáng tiếc, tôi sẽ không mắc lừa nữa. Cô biết diễn, ác độc đáng khinh, chắc đang tưởng tủi thân với tôi thì tôi sẽ đồng tình với cô, giúp cô làm sáng tỏ lời đồn đúng không?"
"Tưởng bở."
"Đường Quả, tôi nói cho cô biết, người tôi yêu là Bạch Văn Văn, dù là trước khi quen cô hay là sau khi quen cô, người tôi yêu vẫn chỉ là Bạch Văn Văn. Cô nghĩ cô là gì của tôi? Đúng, cô chỉ là đồ chơi, tôi tức giận chỉ là vì kẻ tôi căm thù nhất cướp đi đồ chơi của tôi thôi."
"Tô Hòa, câm cái mồm vào."
Lương Triều giận đến phát run. Anh mới đi một lúc, cứ nghĩ rằng Tô Hòa không dám làm gì Đường Quả. Cũng là anh chủ quan. Thấy Đường Quả cúi đầu, ngay lập tức anh cảm thấy không ổn, sau đó phát hiện ra mặt đất ươn ướt. Cô khóc.
Anh không nghĩ nhiều nữa, xông đến cho Tô Hòa một đấm, "Tô Hòa, mày là con gì chứ