Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Đoàn xe rất nhanh liền đến thành thị phụ cận Đế Đô, bên thắt lưng Tần Liệt giắt hai thanh trường đao.
Sau khi xe dừng lại, các tiểu đội dị năng giả theo thứ tự xuống xe.
Tần Liệt vừa xuống xe, liền dứt khoát vung trường đao lên, sạch sẽ lưu loát tước đi đầu tang thi.
Động tác cực kỳ thuần thục, thủ pháp tương đối thô bạo.
Cho dù không có dị năng, thì hắn cũng không có thói quen ngồi chờ chết. Trước mạt thế, hắn nhậm chức ở đội đặc nhiệm, thân thủ mạnh mẽ, Tần Liệt căn bản không tin, không có dị năng thì hắn liền không thể tiếp tục sinh tồn ở mạt thế!
Trở thành người trên người, có lẽ không có khả năng.
Nhưng sinh tồn ở mạt thế, thì không phải vấn đề lớn.
Tần Liệt mơ hồ phát giác được vị hôn thê Hàn Nguyệt của hắn là một nữ nhân tràn đầy dã tâm. Vào thời điểm Tần Nho chưa kích phát dị năng, hắn nhớ rằng Hàn Nguyệt và Tần Nho không có bất kỳ giao tình nào.
Nhưng từ sau khi Tần Nho kích phát dị năng song hệ, Hàn Nguyệt liền đi lại rất gần gũi với Tần Nho.
Xem chừng là muốn trèo qua nhánh khác.
Nhưng mà Tần Liệt cũng không quá để ý.
Muốn giải trừ hôn ước, vậy thì giải trừ hôn ước thôi. Dù sao hắn đối với nữ nhân cũng không cảm thấy hứng thú, nữ nhân liền đồng nghĩa với phiền toái, bất luận là thố ti hoa nũng nịu, hay là nữ nhân cường thế như Hàn Nguyệt, tất cả đều phiền toái.
Đều hy vọng nam nhân có thể ôn tồn mà dỗ các cô, chịu hạ mình làm hết chuyện này đến chuyện khác vì các cô.
Tần Liệt tự biết mình không phải người có tính tình tốt, đối nữ nhân đều không đủ kiên nhẫn.
Yêu cũng trôi qua ngày, mà không yêu cũng trôi qua ngày.
Kiều kiều tạo dáng, làm ra vẻ, thích đòi hỏi, hắn lười phản ứng.
Cực kỳ sắt thép thẳng nam!
Phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân đầu tiên làm Hàn Nguyệt muốn gϊếŧ hắn.
Tuy rằng cô ta cảm thấy hứng thú với hắn, muốn chinh phục hắn, nhưng chinh phục không được, vậy thì dứt khoát hủy diệt đi!
Rõ ràng cô ta là vị hôn thê của hắn, muốn cùng hắn làm chút chuyện gì đó, còn bị hắn trách cứ một câu "trước khi kết hôn mời giữ tự trọng". Đổi lại bất kỳ kẻ nào khác, cũng đều muốn gϊếŧ chết hắn!
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Tiểu đội dị năng giả hành động theo từng nhóm, từng người đi thu thập vật tư được yêu cầu.
Hàn Nguyệt chủ động muốn cùng Tần Liệt tiến vào khu thương mại.
Điểm này
có chút ngoài dự kiến của Tần Liệt.
"Không phải cô cùng một đội với Tần Nho sao?" Không phải cùng Tần Nho có một chân sao? Như thế nào lại chạy tới đi riêng cùng hắn?
Chẳng lẽ là muốn giấu đầu lòi đuôi?
Tần Liệt không chút để ý chiếc nón xanh trên đầu mình, chủ yếu là bởi vì không có cảm tình, cho nên xanh hay không xanh đều không sao cả.
Hắn thậm chí cảm thấy Tần Nho cùng Hàn Nguyệt không cần thiết phải biểu hiện giấu đầu lòi đuôi đến vậy. Có đôi khi hai người rõ ràng là đang tình chàng ý thiếp, nhưng vừa nhìn thấy hắn, liền lập tức tách ra, làm bộ như không có quan hệ.
Hà tất gì, nếu hai bên thật sự lưỡng tình tương duyệt, hắn cũng vui vẻ rời đi.
"Anh không có dị năng, lại còn đi một mình, nên em muốn ở bên cạnh hỗ trợ anh." Hàn Nguyệt rũ mắt nói: "Tần Nho ở trong đội thu thập vật tư, chờ thu thập đến không sai biệt, hắn cũng sẽ lại đây giúp anh."
"Ừ." Tần Liệt ngắn gọn trả lời một tiếng.
Ngay sau đó liền khẩn trương lao vào chiến đấu, chém chết những tang thi theo âm thanh chạy đến, động tác nhanh nhẹn tiến thẳng đến khu vật phẩm.
Nhìn thái độ này của hắn, tâm Hàn Nguyệt càng thêm kiên định muốn gϊếŧ chết hắn.
Tên nam nhân này chẳng khác gì người chết, trước nay đều không nói hoa ngôn xảo ngữ.
Cô ta nói đến hỗ trợ hắn, phàm là nam nhân có chút thông minh, đều sẽ biểu hiện tâm tình cảm động. Huống chi vị hôn thê như cô ta đây còn là dị năng giả, khi nhìn thấy cô ta đi với người đàn ông khác, thì hắn cũng phải tuyệt vọng đem hết lời tốt đẹp trút ra, dỗ dành níu kéo cô ta quay lại bên hắn.
Nhưng nhìn Tần Liệt mà xem...
Một chút biểu hiện đều không có.
Cứ như hoàn toàn không thèm để tâm.