Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"... Đưa cho, tôi?" Tiểu tang thi nhìn chằm chằm khối ngọc xanh biếc kia.
"Đúng, đưa cho cô, nhưng cô phải thả tôi đi." Đây đã là lợi thế duy nhất của hắn.
Phồn Tinh chậm rãi lắc lắc đầu: "Không..."
Không thể tùy tiện thu nhận đồ vật của người khác, thu, là phải đáp lễ.
Không cần cho cô.
Cô có thể, bằng bản lĩnh chính mình cướp về, hì hì.
Sưu Thần Hào quả thật...
Nó đều nhịn không được muốn thay gã đàn ông kia nói một tiếng CMN!
Thu lễ vật của người ta, cô biết phải đáp lễ. Vậy không ai dạy cô, không thể tùy tiện cướp bóc sao?
Này mẹ nó là cái mạch não quỷ súc gì?
Nói bằng bản lĩnh cướp về, liền thật sự bằng bản lĩnh cướp về.
Một gậy gõ chết gã đàn ông kia, Phồn Tinh nhặt lên khối ngọc bội xanh biếc, sau khi phát hiện trên váy không túi, liền ngẩng khuôn mặt nhỏ, ánh mắt trông mong nhìn về phía Tống Ngải Ngải.
Tống Ngải Ngải: ". . ."
Mẹ ơi! Cô vậy mà lại có thể từ gương mặt lốm đốm máu này của đại lão, đọc được cảm giác dựa dẫm, không hiểu sao bản năng mẹ hiền lại được kích phát!
"Được được được, tôi làm cho cô sợi dây nhỏ, sau này đeo trên cổ."
"... Ừm." Phồn Tinh nhuyễn manh manh lên tiếng.
Lại kéo bước chân nặng nề, chậm rãi bò lên giường ngủ.
Mệt, mệt mỏi quá!
Tiểu tang thi nắm chặt ngọc bội trong tay, sau khi nằm lên giường, liền không nhúc nhích nữa.
An tĩnh đến giống như tiểu thiên sứ, phảng phất kẻ vừa rồi gϊếŧ chóc bốn phía, không phải là cô.
Tống Ngải Ngải từ ba lô sờ soạng tìm chai nước khoáng, nghiêng người đến giúp Phồn Tinh lau khô vết máu trên mặt, sau đó thập phần liếm cẩu mà bắt đầu làm gối ôm cho đại lão.
Không biết vì sao, rõ ràng chính Tống Ngải Ngải mới là cô gái yếu nhược cần được đồng tình che chở.
Cô hẳn là nên vì tình trạng hiện tại của mình mà rơi một phen nước mắt mới đúng.
Nhưng mà khi nhìn thấy tiểu tang thi Thấp Lè Tè, cô lại có cảm giác đau lòng không thể nói rõ.
Tâm trí cô ấy không được phát triển đầy đủ, ngây thơ mờ mịt, hơn nữa giống như đặc biệt rất dễ mỏi mệt.
Tuy rằng một đường tới đây, đều là cô ấy bảo vệ bọn họ, thể hiện năng lực cực kỳ cường đại.
Nhưng Tống Ngải Ngải vẫn cảm thấy, tiểu tang thi kỳ thật đặc biệt cần một người che chở. Một người chân chính thích cô ấy, đau lòng cô ấy, có thể đi vào trong lòng cô ấy, che chở cô ấy thật tốt.
Thấp Lè Tè này, trong xương cốt tựa hồ cất giấu tùy hứng ngang bướng cùng cố chấp.
Nhưng ở trước mặt bọn họ, cô không phải ăn, thì chính là ngủ, luôn rất an tĩnh. Cho dù là đại khai sát giới, cũng
là một bộ dáng ngây thơ lãnh đạm.
Một người quá mức an tĩnh, nguyên nhân duy nhất, chính là cô độc.
Lại nhìn chỉ số thông minh hạn chế của Thấp Lè Tè, cô không có khả năng tự nhận thức được sự cô độc của bản thân, vì vậy đến cuối cùng, lại càng không thể tự giải quyết cô độc.
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Hàn Húc Kiệt không nghĩ tới, nhóm đàn ông hung tợn kia vậy mà lại không thể chịu nổi một kích.
Tựa như một đám chạy tới đưa đồ ăn.
Đến nửa điểm sự tình còn chưa kịp khơi mào, thì tất cả đều đã bị xử lý.
Đồng thời thủ đoạn tàn bạo của tiểu quái vật kia, cũng thực sự dọa tới hắn!
Không được! Hắn tuyệt đối không thể tiếp tục đi cùng bọn họ!
Hiện tại, những người trong nhóm đã xa lánh hắn, mà buổi sáng nay hắn cũng đã trở mặt với tiểu quái vật kia.
Quái vật chính là quái vật, người không ra người, tang thi không ra tang thi, quả thật nửa điểm nhân tính cũng không có. Lỡ như cô nhất thời hứng khởi, muốn xuống tay với hắn, thì hắn có chạy cũng chạy không kịp!
So với ngồi chờ chết, còn không bằng chủ động xuất kích.
Hắn muốn rời đi!
Kỳ thật nói đến cùng, cũng là Hàn Húc Kiệt tự mình chột dạ. Tuy những gã đàn ông kia trước kia chết không khai ra hắn, nhưng hắn vẫn thấy chột dạ, lo về sau mình sẽ bị tính sổ.
Trộm rời đi, trên xe dã ngoại còn có không ít vật tư, chỉ cần hắn lén lút trộm xe đem đi, cũng đủ để hắn một mình chống đỡ gia nhập vào đội ngũ khác.
Trong đêm tối.
Hắn trằn trọc, còn những người khác đều đã chìm vào giấc ngủ.
Mấy gã đàn ông kia đều đã chết, sau khi buông bỏ căng thẳng trong lòng, mọi người ngủ tương đối sâu.
Chờ xác định chắc chắn những người trong nhóm đều ngủ như chết, Hàn Húc Kiệt lặng lẽ mò đến chỗ nam sinh lái xe, trộm chìa khóa xe dã ngoại.
Trong lòng vừa động, lại lặng lẽ sờ đến mép giường...