Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Muốn tôi giúp cô không?" Tầm mắt Tạ Đình Châu dừng về phía "đồ vật" huyết nhục mơ hồ, Thấp Lè Tè vốn rất lười, cho dù nhìn thấy một người sắp bị tang thi ăn, cô cũng lười tới trợ giúp.
Kết quả lúc này đây, vậy mà lại nhặt về một thứ như vậy...
Không biết thứ "đồ vật" cô mang về là gì, nhưng thật sự làm người ta kinh ngạc.
Phồn Tinh theo bản năng ôm chặt người đầy máu kia vào trong ngực, sau đó gắng gượng lung lay đứng lên, đem Tần Liệt Tiểu Hoa Hoa đặt vào ghế sô pha chuyên dụng của riêng mình.
Ghế sô pha rất rộng rãi, nằm hai người cũng không thành vấn đề.
Phồn Tinh đem Tần Liệt nhét ở bên trong, sau đó cực kỳ mệt mỏi nằm xuống bên cạnh Tần Liệt.
Tạ Đình Châu: ". . ."
Đáy lòng theo bản năng có chút không thoải mái.
Thấp Lè Tè giống như dã thú nhỏ, ý thức lãnh địa trong xương cốt cực kỳ mãnh liệt. Ghế sô pha chuyên dụng kia của cô, hoàn toàn không cho phép người khác tới gần, cho dù là Tống Ngải Ngải, cũng chỉ có thể vào lúc kể chuyện ru cô ngủ, ngồi gần bên cạnh một chút.
Vậy mà người huyết nhục mơ hồ không ra hình dáng kia, lại được cô không chút do dự liền ôm vào lãnh địa của riêng mình.
Tạ Đình Châu lập tức sinh ra cảm giác nguy cơ đến từ trực giác của nam nhân.
Vào lúc đầu, Tạ Đình Châu bị chủ nghĩa đại nam nhân quấy phá, đem mình đặt ở vị trí tình địch.
Mãi đến sau này, hắn mới biết, từ lúc ban đầu, hắn ngay cả tư cách làʍ ŧìиɦ địch cũng không có. Thấp Lè Tè đáng ghét kia, hoàn toàn là một tang thi Thấp Lè Tè không có cảm tình!
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
"Sao... Làm sao bây giờ" Tiểu Hoàng Mao vẻ mặt ngây ngốc hỏi Tạ Đình Châu.
Khối toàn thân đầy máu kia là thứ đồ chơi gì, rất rõ ràng chính là đã bị tang thi cắn, hơn nữa còn là loại cắn đến rơi rớt tan tác.
Ai biết qua một lúc nữa, có thể lột xác thành tang thi hay không?
Lỡ như đến lúc đó tang thi hóa, bọn hắn là nên chơi chết, hay là nên chơi chết đây?
"Chờ Thấp Lè Tè ngủ dậy, để cô ấy tự mình quyết định." Tạ Đình
Châu lại không quá lo lắng vấn đề an toàn này, tốt xấu gì bọn hắn cũng có nhiều người. Cho dù huyết nhân kia đột nhiên tang thi hóa, bọn hắn cũng có thể chớp thời cơ chế phục trước!
"Tạ ca, anh còn dám gọi cô ấy là Thấp lè tè hả?" Tiểu Hoàng Mao liếc mắt bội phục, Tạ ca thật là một nam nhân đúng nghĩa, không hề sợ chết nha!
"Gọi sau lưng, cô ấy không biết là được." Tạ Đình Châu cong khóe môi.
Huống chi, hắn còn rất thích biệt danh "Thấp Lè Tè" này, mỗi lần gọi đều như lộ ra một chút thân thiết giữa cô và hắn.
Tiểu Hoàng Mao và Tạ Đình Châu ngồi cách ghế sô pha không xa, hai người thay phiên nhau quan sát.
Một khi Tần Liệt tang thi hóa, liền sẽ lập tức bị chế phục.
Ngay khi Tạ Đình Châu nhắm mắt dưỡng thần, Tiểu Hoàng Mao chợt vô cùng kinh hoảng lay hắn tỉnh dậy: "Mẹ kiếp, Tạ ca, anh xem anh xem..."
"Xem cái gì?"
Tiểu Hoàng Mao chỉ vào Tần Liệt, lắp bắp, lời nói đều bắt đầu không rõ ràng: "Hắn hắn hắn... Tiểu tang thi có phải đã nhặt về một quái vật không?"
Thịt ở trên người hắn, vậy mà lại đang chậm rãi tăng trưởng, mọc ra, càng ngày càng có hình dạng con người.
Từ từ? Cảm giác lời này hình như có chỗ nào đó không đúng.
Vào thời điểm tiểu tang thi đem huyết nhân này lên xe, hắn vốn chỉ là một khối máu thịt mơ hồ, ngoại trừ một cái đầu ở ngoài, tất cả những bộ phận khác đều nhìn không giống con người.
Nhưng lúc này chỉ mới hai ba tiếng trôi qua, trên người hắn thế nhưng đã mọc ra một lớp thịt mới!
Thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy, nếu tiếp tục mọc thịt như thế, hẳn là sẽ biến thành một nam nhân cao lớn cường tráng!
Này... Quá mẹ nó quỷ dị!