Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Ngọc Trường Thịnh cùng Tần Nhụy hai mặt nhìn nhau.
Lần này và lần yêu đương với Thẩm Anh Bác hoàn toàn bất đồng, Phồn Tinh bây giờ không khóc cũng không nháo, chỉ tỏ thái độ kiên định.
Trong lòng hai vợ chồng không nắm chắc.
"Nếu không, trước tiên bỏ qua đi, dù sao con bé cũng còn nhỏ, sau này có rất nhiều cơ hội chia tay." Chủ yếu là bà cảm thấy Tạ Trản cũng không quá kém, hơn nữa dáng vẻ hắn dính lấy Phồn Tinh, còn có chút... đáng yêu.
Giống như con chó lớn, giơ lên hai cái chân, ôm ôm lấy con gái bà.
Chậc, dính người thật sự.
Ngọc Trường Thịnh nào biết suy nghĩ trong lòng vợ mình, như suy tư gì đó tạm gật đầu.
"Được, từ từ rồi chia tay, bà tìm vài người trẻ tuổi tài tuấn đi, chọn thời điểm thích hợp rồi để họ xuất hiện trước mặt Phồn Tinh. Sớm muộn con bé cũng sẽ mất hứng thú với Tạ Trản."
Tần Nhụy: ". . ."
Sao bà có cảm giác, vợ chồng bà đang hướng con gái bước lên con đường tra nữ vậy?
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
"Ngọc tiểu thư, chúng ta chia tay đi." Tạ Trản nhắm mắt theo đuôi bị Phồn Tinh nắm tay kéo về.
Từ đầu đến cuối hắn đều buông xuống đầu, không ai biết hắn nghĩ gì, thình lình mở miệng liền nói chia tay.
"Hả?" Phồn Tinh xoay người nhìn hắn: "Anh nói thật sao?"
Mũi Tạ Trản có chút đau xót, gật gật đầu.
"Được." Phồn Tinh một ngụm đáp ứng: "Vậy cũng tốt."
Đáp ứng dứt khoát như vậy, tra đến rõ ràng.
Một chút do dự cũng không có!
Thật giống như đã sớm chán ghét sự trói buộc của hắn, vì thế gấp không chờ nổi muốn chia tay hắn.
Sưu Thần Hào trợn mắt, con mẹ nó, kịch bản này không đúng đâu!
【Cô phải an ủi hắn! Hắn không phải thực sự muốn chia tay, hắn nói chia tay chỉ là bản năng tự vệ của hắn mà thôi!】 Hắn nói chia tay, cô liền lập tức đáp ứng, Sưu Thần Hào có thể tưởng tượng, trong lòng Tạ Trản có bao nhiêu chết tâm.
Tạ Trản không chỉ chết tâm, mà hắn còn muốn khóc.
"Ngọc. . ." Tạ Trản thấp giọng nỉ non, hắn kỳ thật cũng không phải thật sự muốn chia tay.
Hắn chỉ là thấy rối rắm, Ngọc Trường Thịnh nói đúng, hắn không xứng với Ngọc tiểu thư, cho dù có nỗ lực, cũng vẫn không xứng.
Không muốn liên lụy cô, nhưng lại luyến tiếc buông tay cô.
"Chia tay, năm phút nha!" Vào lúc Tạ Trản lặng lẽ đi theo Phồn Tinh, buồn đến không thể lên tiếng, đại lão lại vui sướng nói: "Sau đó, em sẽ theo đuổi Tiểu Hoa Hoa, đem bắt anh trở về, được không?"
Tạ Trản ngây ngốc nhìn Phồn Tinh.
Căn bản là không kịp phản ứng.
Đại lão nghiêng đầu, cười hì hì.
Hắn mắc mưu bị lừa rồi, thật là ngốc!
Sưu Thần Hào: 【. . . Con mẹ nó! Cô lại chơi kịch bản Chiến Thần đại nhân của ta!】
Phồn Tinh hỏi lại: Chơi kịch bản là cái gì?
Sưu Thần Hào muốn nói "đệch".
Nếu cô không
phải kẻ nhược trí, nó thật sự nghi ngờ cô là một tài xế già không hơn không kém. Thủ đoạn chọc người, một bộ nối tiếp một bộ. Hơn nữa làm người ta run bần bật nhất chính là, cô lại không biết mình vừa chọc người, biết cái gì không?
Sợ hãi nhất chính là loại này đó!
Nhìn biểu tình Tạ Trản gần như vui đến sắp khóc, cực kỳ không có tiền đồ, liền biết lực sát thương của chiêu này lớn đến cỡ nào!
"Còn muốn chia tay không ?" Phồn Tinh chọc chọc eo Tạ Trản.
Tạ Trản nhỏ giọng hỏi: "Chia tay rồi em sẽ theo đuổi anh sao?"
"Sẽ nha." Dù sao cũng là Tiểu Hoa Hoa do chính mình nuôi mà.
Cô lại không thích bỏ dở giữa chừng.
Muốn nuôi, liền phải nuôi đến cùng nha.
Đương nhiên, nếu Tiểu Hoa Hoa muốn để người khác nuôi hắn, cô sẽ bứt lên nhổ tận gốc, làm hắn chết héo.
Đại lão vẻ mặt ngoan ngoãn, ai có thể nghĩ được ý tưởng trong lòng cô có bao nhiêu hung tàn?
Tạ Trản cảm động đến không kìm nén được, hôn hôn lên trán Phồn Tinh: "Ngọc tiểu thư của anh, em muốn anh, được không?"
Hắn thấp giọng nói, vành tai đều đã hồng hồng.
"... Anh sẽ đem hết thảy mọi thứ của mình cho em."
Sưu Thần Hào hét lớn một tiếng, rít gào nói: 【Cự tuyệt hắn! Đồ thổ cẩu này! Không có ý tốt!】
Cho dù là Chiến Thần đại nhân của nó, nó cũng không nhịn được.
Cẩu nam nhân tự tiến cử mình, tiết tháo của ngươi đâu?
Thổ cẩu!
Một điểm tiết tháo cũng không có!
Nó quả thật không muốn thừa nhận, đây là Chiến Thần đại nhân của nó!
Vạn vật trên thế gian đều có tư tâm, cho dù là Sưu Thần Hào cũng vậy. Nó đi theo Chiến Thần đại nhân oanh liệt mấy vạn năm, nên trong nhận thức cảm thấy Chiến Thần đại nhân là người không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Đột nhiên gặp gỡ tên yếu gà Tạ Trản, nó không tiếp thu được.
Nhưng trên thực tế, cho dù là Chiến Thần, cũng không phải từ lúc bắt đầu đã có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi...