Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Cô làm gì vậy?" Tần Liệt mất một lúc lâu cũng không kịp phản ứng.
Tống Ngải Ngải thở phì phì trừng mắt, cái người ngoài này, hắn chỉ là thành viên mới, dựa vào cái gì giúp đại lão cầm váy? Đến cô còn chưa được làm đại sứ cầm váy nữa đấy!
Phồn Tinh: "... Dài, sẽ ngã, cầm."
Biết mặc váy dài sẽ phết đất, sẽ té ngã, còn một hai phải mặc váy dài, này mẹ nó...
Thật là làm ra vẻ!
Trước kia Tần Liệt phiền chán nhất chính là kiểu con gái thích phô trương này, nhưng nghĩ lại cô là ân nhân cứu mạng hắn, nên hắn chỉ đành phải kiềm chế.
Làm ra vẻ thì làm ra vẻ đi, dù sao người ta cũng cứu hắn một mạng.
Chờ về sau tìm cơ hội báo ân, không ai nợ ai, thì không cần chịu đựng nữa.
Nam nhân thân hình cao lớn, cầm tà váy dài của cô gái nhỏ, hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy không khỏe.
Phồn Tinh chậm rì rì hướng đến cửa xe dã ngoại, dịch một bước cũng mất vài giây.
Cô dịch ba bốn bước, còn chưa bằng Tần Liệt đi một bước.
Nhưng Tần Liệt cũng là tính tình tốt, không hề thúc giục, chỉ chờ sau khi Phồn Tinh đi ba bước, hắn mới nhấc chân đi một bước.
Cuối cùng cũng tới được cửa xe.
Phồn Tinh chậm rãi vươn hai cánh tay, ý bảo Tần Liệt ôm cô xuống.
Xuống bậc thang, dễ bị té ngã, cần người ôm.
Tần Liệt chỉ có thể không chút nề hà mà ôm cô xuống xe, da trên người hắn còn chưa mọc tốt, chịu một lực như vậy, tức khắc có máu đỏ tươi thấm ra băng gạc.
Phồn Tinh chọc chọc máu đỏ tươi kia, chầm chậm nói: "... Chảy máu."
Sau khi Tần Liệt đem người ôm xuống xe, liền lập tức đặt Phồn Tinh trên mặt đất: "Không có việc gì, chỉ là miệng vết thương chưa khép lại thôi."
Kết quả Phồn Tinh giống như không hề nghe thấy những lời này của hắn.
Mà cô chỉ cúi đầu nhìn nhìn váy mới của chính mình.
Không bẩn nha, hì hì.
Tần Liệt cảm thấy, hắn bằng một cách quỷ dị nào đó đã đọc hiểu được tâm tư cô, lồng ngực mơ hồ cứng lại.
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Hai ngày nghỉ chân ở thôn trang, bởi vì chiến lực chủ chốt của cả đội là Phồn Tinh còn chưa tỉnh, đám người Tạ Đình Châu cũng không dám tìm nhà trong thôn ngủ, mà toàn bộ đều ngủ trên xe dã ngoại, để đề phòng vạn nhất.
Hiện tại Phồn Tinh đã tỉnh, đương nhiên phải tính toán bước tiếp theo nên làm gì.
"Chúng ta có hai con đường, thứ nhất, tìm căn cứ gia nhập. Thứ hai, tiếp tục du đãng bên ngoài."
"Nếu gia nhập căn cứ, người nhiều lực lượng lớn, có thể đảm bảo thêm một phần an toàn, nhưng mà bên cạnh đó, quy củ cũng nhiều."
"Còn du đãng bên ngoài, nói thật, tôi không quá tán đồng. Thế đạo hiện tại đã hoàn toàn không còn đạo đức pháp luật quản thúc, chúng ta nhiều người lái xe du đãng bên ngoài, rất có khả năng sẽ bị người khác đánh cướp..."
Tạ Đình Châu tổng hợp lại tin tức đã hỏi thăm, sau đó có trật tự phân tích.
"Một lần hai lần còn tốt, chúng ta đều có thể trốn qua. Nhưng nếu số lần nhiều lên, khó tránh khỏi tình trạng ngựa mất móng."
Kỳ thật hắn cũng là vì Thấp Lè Tè mà suy nghĩ, mấy người bọn hắn hiện tại còn quá yếu, đều cần thời gian trưởng thành. Nếu vẫn luôn bôn ba trên đường, sống trong vỏ bọc như chim non nấp dưới cánh Thấp Lè Tè, thì khó có thể trưởng thành được.
Mà Thấp Lè Tè chiếu cố bọn hắn, cũng sẽ vô cùng vất vả.
"Phồn Tinh, cô thấy thế nào?" Tạ Đình Châu nghiêng đầu muốn hỏi Thấp Lè Tè.
Kết quả không biết cô từ khi nào đã nằm trên bãi cỏ phơi bụng.
Tống Ngải Ngải đều sắp bùng nổ!
Ba ba! Ba ba ruột của tôi! Tôi vừa mới tắm rửa sạch sẽ cho cô đó!
Mẹ nó, về sau đánh chết Tống Ngải Ngải cô cũng sẽ không sinh hùng hài tử! Nhìn con gấu con vừa tắm sạch sẽ liền lăn lộn ra đất này mà xem, cho dù là đùi vàng của cô, cô cũng vô pháp nhẫn nhịn!
Từ từ, Phồn Tinh?
"Tạ ca, cô ấy tên là Phồn Tinh sao? Anh biết từ khi nào vậy?" Tiểu Hoàng Mao cũng là lần đầu tiên nghe thấy tên Thấp Lè Tè, lực chú ý nháy mắt liền chuyển đổi.
Mọi người lại bắt đầu hướng đến họ tên của Phồn Tinh, tiến hành một phen thảo luận.
"Không bằng đi căn cứ Thánh Thạch đi." Tần Liệt vẫn luôn bảo trì trầm mặc, đột nhiên mở miệng kiến nghị.
"Vì sao?" Tạ Đình Châu nói: "Hiện tại chúng ta cách căn cứ Đế Đô gần nhất. Theo tôi biết thì căn cứ Thánh Thạch xa ngàn dặm ở phương nam, vì sao lại muốn bỏ gần tìm xa?"
"Căn cứ Đế Đô không thích hợp cho người thường sinh sống."
Cho dù là trước mạt thế, hay là trong mạt thế, Đế Đô đều không phải nơi dừng chân thích hợp, nơi đó đối với những
người tầng thấp đều không quá hữu hảo.
Bởi vì Đế Đô có vật tư cực kỳ phong phú, cùng rất nhiều dị năng giả, còn có vô số thế lực lớn, luôn đấu đá lẫn nhau.
Cho dù là dị năng giả có năng lực, cũng khó có thể lọt vào mắt của nhóm nhân sĩ thượng tầng!
Đám người Tạ Đình Châu tiến đến, không khác nào một đám đưa đồ ăn.
"Trước khi có đủ thực lực, tôi không kiến nghị các cậu tiến vào căn cứ Đế Đô." Tuy rằng Tần Liệt nói lời này cũng có vài phần dụng ý riêng, nhưng tuyệt đối không phải bắn tên không đích.
Hắn hiện tại trọng thương chưa lành, không thích hợp trở về Đế Đô.
Bên cạnh đó, đám người Tạ Đình Châu cũng không thích hợp đến Đế Đô.
Về phần Thấp Lè Tè kia, càng thêm không thích hợp.
Sợ là cô sẽ bị người ta bắt lại nghiên cứu, hoặc là lợi dụng cô đi thu thập càng nhiều vật tư.
Đúng vậy, Tần Liệt đã rất thuận tiện đem ba chữ "Thấp Lè Tè" dùng làm biệt hiệu cho Phồn Tinh.
Người lùn lùn, muốn ngực không ngực, muốn mông không mông.
Thấp Lè Tè, vô cùng thích hợp.
Người lấy được biệt hiệu này, cũng thật là một nhân tài.
"Vậy anh đề cử căn cứ Thánh Thạch, đáng tin cậy không?" Tuy về mặt trực giác nam nhân, Tạ Đình Châu mười phần cảnh giác Tần Liệt. Nhưng thời điểm bàn bạc chính sự, vẫn hoàn toàn không bị tình cảm cá nhân ảnh hưởng.
Sự tình liên quan đến ngày tháng sinh tồn về sau của mọi người, chỉ cần Tần Liệt nói có đạo lý, Tạ Đình Châu sẽ tổng hợp suy xét.
"Hẳn là còn không quá tệ."
Căn cứ Thánh Thạch ở ven biển phía nam.
Thời điểm Tần Liệt còn ở Đế Đô, cũng từng thu thập tin tức từ các căn khác. Căn cứ Thánh Thạch là căn cứ ở tầng giữa, thích hợp sinh sống nhất.
"Quan hệ thượng tầng không phức tạp như căn cứ Đế Đô, bên kia có mấy kho lương thực lớn, nghe nói nơi đó không chỉ có tiểu đội dành cho dị năng giả, mà cũng có tiểu đội cho người thường."
Trải qua tổng hợp suy tính, đám người Tạ Đình Châu cảm thấy căn cứ Thánh Thạch cũng không tệ lắm.
Quyết định đi căn cứ Thánh Thạch.
Nhưng vẫn muốn trưng cầu ý kiến Phồn Tinh một chút...
Kết quả cúi đầu liền thấy.
Tiểu tang thi không biết từ khi nào, đã lăn đi thật xa, đang nằm bò phơi nắng.
【Thật ra, có phải bây giờ cô nên cẩn thận che chở Chiến Thần đại nhân của ta không? Hắn vừa bị người thân phản bội, xương cốt đau đớn, bây giờ còn đang chênh vênh giữa bờ vực biếи ŧɦái và không biếи ŧɦái, rất cần cô che chở, đem hắn kéo về đường chính đạo.】
Sưu Thần Hào hận rèn sắt không thành thép!
Cô còn nhớ rõ, lão tử trói định cô, để cô tới đây là để làm gì không?
Là để cô thoải mái như thế này, phơi xong mặt trước liền phơi mặt sau chắc???
Phồn Tinh nỗ lực vươn móng vuốt nhỏ, gãi gãi mông, sau đó tiếp tục không nhúc nhích.
【Ba ba ơi, cô nhìn đi mà, Tần Liệt thật sự rất thảm, hắn bị tang thi cắn nhiều lần như vậy, thịt trên người không còn chút nào, đến bây giờ da còn chưa mọc ra hết. Một tiểu tiên nữ tốt đẹp thiện lương như cô, chẳng lẽ không nên đưa cho hắn chút ấm áp, đưa cho hắn chút yêu thương sao?】
Quả nhiên, gọi cô một tiếng ba ba, cô liền bắt đầu có phản ứng.
"... Ừ nha."
Sưu Thần Hào không ngừng cố gắng: 【Cho nên kế tiếp cô dự định làm thế nào?】
Tiểu tang thi đang phơi nắng, đưa tay vỗ vỗ mặt.
Duỗi tay vuốt vuốt bụng mềm của mình, nỗ lực tự hỏi vấn đề này.
Quá khó nha!