Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Nhưng mà căn bản không cần đám người Tần Liệt chủ động xuất kích.
Dị năng giả của Yến gia đã chủ động tìm tới cửa, thu phí bảo kê.
"Cốc cốc..." Tiếng đập cửa.
"Mở cửa, thu phí bảo kê."
"Lúc này có nên cho vào không?" Tạ Đình Châu hỏi Tần Liệt.
"Trước tiên xem tình hình, nếu những người này dễ giải quyết, hôm nay liền một lần trực tiếp giải quyết tất cả bọn họ. Không dễ giải quyết, vậy thì bàn bạc kỹ hơn."
"Được."
Tạ Đình Châu đi trước mở cửa, đứng lặng một lúc lâu không kịp phản ứng.
Chờ sau khi phản ứng lại, trực tiếp một quyền nện vào ngực tên cầm đầu mập mạp kia: "Yến Đại Hải, từ khi nào cậu lại trở thành Yến gia?"
Yến Đại Hải mẹ kiếp một tiếng: "Tạ ca! Là anh sao?"
Bởi vì trước kia điều kiện gia đình Tạ Đình Châu ưu việt, từ nhỏ đến lớn ở trường học đều là nhân vật phong vân, bên người đi theo một nhóm lớn huynh đệ. Yến Đại Hải và hắn, là bạn cùng mặc chung một cái quần mà lớn, từ nhà trẻ đến cao trung, hai người đều giống như người một nhà.
Chẳng qua cuối cùng đại học không thi vào một khối mà thôi.
Hơn nữa người đi theo phía sau Yến Đại Hải, Tạ Đình Châu cũng quen biết không ít.
"Còn thu phí bảo kê sao? Yến gia?" Tạ Đình Châu chế nhạo hỏi.
Yến Đại Hải vẫy vẫy tay: "Anh đừng xem tôi bẩn thỉu như vậy chứ?"
Hai người ngồi xuống nói chuyện một phen, Tạ Đình Châu mới biết, Yến Đại Hải vận khí không tồi. Thời điểm mạt thế còn chưa đến, hắn cùng vài bạn bè đi du lịch ở gần đây.
Sau đó phát sinh mạt thế, mấy người bọn hắn liền kết nhóm sinh hoạt, từ những người quen thân đến những người vừa quen biết đều tập hợp lại, cuối cùng phát triển thành đội ngũ mười mấy người.
Đánh bậy đánh bạ thì đánh vào căn cứ Thánh Thạch, dựa vào... thu phí bảo kê để sinh hoạt.
"Tiền đồ của cậu... Thật là từ nhỏ đến lớn cũng không có chút tiến triển." Tạ Đình Châu quả thật không biết nên nói gì cho tốt, thậm chí còn có điểm hận rèn sắt không thành thép.
Đổi lại những người khác khống chế được một căn cứ lớn như vậy, chắc chắn trong lòng sẽ nghĩ đến "loạn thế sinh kiêu hùng", sau đó thành lập ra một vương quốc cho chính mình!
Kết quả, này mẹ nó chỉ thu phí bảo kê...
Làm tốt hết sức!
"Anh cũng không phải không biết, tôi không am hiểu quản lý, mỗi ngày chỉ cần ăn uống liền đủ thỏa mãn. Có thể dựa vào thu phí bảo kê lấp đầy bụng, ai còn nguyện ý làm việc khác chứ?"
Tạ Đình Châu: ". . ."
"Dị năng của các cậu là chuyện như thế nào? Nhiều người như vậy đều kích phát ra dị năng?" Tạ Đình Châu trong lòng khẽ nhúc nhích, mấy người bọn hắn, trừ Tần Liệt cùng Thấp Lè Tè là hai người không bình thường, cũng chỉ có Địch Hồng là dị năng giả hệ thủy.
Cho nên bọn họ là làm sao mà kích phát dị năng nhiều như vậy?
"Đều là vào lúc ban đầu mạt thế tới, gần như ở thời điểm nguy hiểm cận kề mà bộc phát ra dị năng."
Vốn là dự định xử lý cắn nuốt lẫn nhau, kết quả lại bởi vì nhân duyên của Tạ Đình Châu, đi một vòng lớn liền biến thành đại hội nhận thân.
Chẳng qua đây cũng không phải chuyện gì xấu, Yến Đại Hải cùng thuộc hạ hắn đều là người không có tâm tư sâu, không cần nảy lên tranh chấp, bất động thanh sắc đem quyền lực tiếp nhận lại cũng không phải khó khăn.
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Ban đêm.
Tần Liệt dùng chủy thủ vẽ một lỗ hổng trên tay mình, cơ hồ có thể thấy được xương cốt, kết quả chỉ trong vài giây ngắn ngủi, miệng vết thương đã nhanh chóng khép kín, một chút dấu vết đều không lưu lại.
Đây là việc mà mấy ngày nay hắn thường hay làm.
Trước đây lúc xử lý rắn cho Thấp Lè Tè, hắn trong lúc lơ đãng lỡ cắt trúng mình một dao.
Kết quả, nháy mắt liền hồi phục.
Hơn nữa hắn cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì.
Vì vậy cứ thỉnh thoảng hắn lại thử nghiệm một lần.
Không có cảm giác đau, tốc độ hồi phục cực nhanh.
Hơn nữa thời điểm hắn trầm tâm tĩnh khí, nhắm mắt lại bắt đầu ngưng thần, phảng phất có thể nhìn thấy, ở vị trí trung tâm đỉnh đầu, có một khối tinh thể hoàn toàn trong suốt.
Trong lồng ngực hắn không có trái tim, nói cách khác hắn đã không còn là con người.
Hẳn là tang thi.
Hơn nữa còn là một... tang thi có dị năng?
Tần Liệt nghĩ đến đây, bản thân đều cảm thấy có chút buồn cười. Thời điểm làm người, không thể kích phát ra dị năng.
Yến Đại Hải nói càng trong lúc nguy cấp, càng sẽ dễ dàng kích phát ra dị năng. Điểm này trước khi bị phản bội, hắn cũng đã thử qua, hắn tin tưởng tiềm lực con người là vô hạn, cố tình đem chính mình đẩy đến tuyệt cảnh, nói không chừng sẽ phát sinh đột phá.
Nhưng kỳ tích vẫn không phát sinh trên người hắn.
Hắn đã thử rất nhiều lần đẩy mình vào hiểm cảnh, nhưng đều không kích phát dị năng.
Vậy mà bị ném cho tang thi ăn, ngược lại sinh ra dị năng.
Đây là bởi vì... trước kia hắn không đủ nguy
hiểm sao?
Hơn nữa hắn còn có tư duy cùng trí tuệ, không giống những tang thi bình thường khác.
Cho nên, là... tang thi chủng loại biến dị?
Vậy còn Thấp Lè Tè thì sao?
Cô có dị năng gì?
Có thể ăn, có thể ngủ, có thể đánh?
Tần Liệt phỏng đoán, lực lượng của Thấp Lè Tè có lẽ là dị năng... hệ tang thi?
Biến dị hệ tang thi, nên sẽ lưu lại ý thức.
Nhưng hết thảy những điều này đều là suy đoán, còn cần chờ nghiệm chứng.
Đúng lúc này, cửa truyền đến âm thanh gõ gõ.
Mở ra liền nhìn thấy.
Thấp Lè Tè.
Tần Liệt vừa mở cửa, đầu Thấp Lè Tè liền trực tiếp đụng vào ngực hắn.
"Đêm hôm khuya khoắt, cô đến đây làm gì?" Hiện tại Tần Liệt nhìn thấy Thấp Lè Tè đáng chết này, trong lòng liền có chút bị đè nén.
Lúc trước rõ ràng chỉ là thuận miệng nói một câu, rảnh rỗi quản chuyện người khác một lần.
Kết quả bây giờ, càng ngày lại quản càng nhiều hơn, thậm chí còn có xu hướng không dừng lại được.
Lỡ tay cõng cô một lần, về sau mỗi lần đều phải cõng!
Lột kẹo giúp cô một lần, về sau mỗi lần lột kẹo cô đều đưa cho hắn, hơn nữa còn là loại lột xong đút vào miệng cô thì cô mới chịu!
Lần đó kể chuyện xưa cho cô một lần, những lần về sau đều là hắn phải kể chuyện xưa!
Cô hiện tại, lại còn muốn đòi thêm chuyện xấu gì?
Tần Liệt lại không nghĩ tới, cô muốn hắn cõng, muốn hắn lột kẹo, muốn hắn kể chuyện xưa, nếu hắn thật sự không kiên nhẫn...
Có thể cự tuyệt nha!
Sau khi cự tuyệt, cô giận dỗi, hắn hoàn toàn có thể không phản ứng cô nha!
A, nam nhân, khẩu thị tâm phi là sẽ gặp báo ứng!
"Muốn có người ôm, mới ngủ được." Phồn Tinh nghiêng đầu bên trái một cái, nghiêng đầu bên phải một cái, nhuyễn manh nhuyễn manh.
"Không phải có Tống Ngải Ngải sao?" Tần Liệt cũng không biết, một con tiểu tang thi, vì sao lại nuôi thành tật xấu kiều khí như vậy?
Ngủ, cho dù là giường mềm mại nhất, cô cũng muốn có người ôm ngủ.
Ngày thường ngủ đều có gối ôm Tống Ngải Ngải, những người khác cô không chịu ôm.
"Cô ấy, tìm nam nhân, ngủ ngủ, rồi nha."
Phồn Tinh rất sợ người lạ, trước đây ôm Tống Ngải Ngải ngủ, về sau cũng chỉ đem một mình cô ấy làm gối ôm.
Ba người phụ nữ còn lại, cô đều không có thói quen ôm họ.
Nhưng mà Tiểu Hoa Hoa, cô có thể.
Gân xanh trên thái dương Tần Liệt bạo khởi: "Lời này là cô ấy nói với cô?"
Đời này của Tần Liệt, chưa từng đặt nhiều tâm tư lên một người như vậy, hắn là thật sự đang chính thức nuôi Thấp Lè Tè. Bằng không, lấy tính tình của hắn, cũng sẽ không hết lần này đến lần khác dung túng cô.
Cái gọi là thiết hán nhu tình*, chính là như thế này.
*Chú thích: Thiết hán chỉ nam nhân có tính cách lạnh lùng, chính trực. Nhu tình là dịu dàng, biết quan tâm.
Cả cụm "Thiết hán nhu tình" nghĩa là: một nam nhân dù có mạnh mẽ, cứng rắn đến đâu, thì cũng có một mặt dịu dàng và ân cần với người mình thích.
Tuy rằng vào thời điểm ban đầu, hắn chỉ định dưỡng cho cô một ít thói quen tốt, nhưng mà càng dưỡng, Tần Liệt lại bất tri bất giác đặt vào rất nhiều tinh lực.
Cho nên, khi biết Tống Ngải Ngải nói loại lời lung tung rối loạn này với Phồn Tinh, tuy hắn đã cố gắng kiềm chế tính tình, nhưng vẫn không nhịn được thiếu chút nữa nổi trận lôi đình.
Thấp Lè Tè chỉ là đứa bé ngốc, ở trước mặt cô, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chẳng lẽ không biết sao?
Tức đến muốn mạng, thật sự là tức đến muốn mạng!