Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Thời điểm mạt thế 5 năm, căn cứ Thánh Thạch đã hoàn toàn ổn định, Tần Liệt quyết định đi xa một chuyến.
Cũng không phải việc gì lớn, chỉ đi báo thù mà thôi.
Trong lòng ôm Thấp Lè Tè.
Hắn cũng không biết, vì sao cô phải một hai xú mỹ như vậy, rõ ràng người lùn lùn, còn nhất quyết đòi mặc váy dài, cũng đã mặc suốt 4-5 năm.
Vì tránh cho cô mỗi lần mặc váy dài đều té ngã, hắn chỉ có thể đem cô ôm vào trong ngực.
Nam nhân thân hình cao lớn, bộ dáng anh tuấn, trong ngực ôm một cô gái nhỏ mặc váy dài, nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói đây là một phong cảnh hài hòa lãng mạn.
Tần Liệt lẻn vào căn cứ Đế Đô.
Tần Nho đã kết hôn với Hàn Nguyệt, Tần gia liên hôn với Hàn gia, ở căn cứ Đế Đô phát triển không tồi.
Gần 5 năm thời gian, Tần Liệt đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lại còn thành lập một căn cứ, nếu xét về thù hận, thì cũng không còn nhiều.
Nhưng nên báo thù, thì vẫn phải báo thù.
Cũng không thể bởi vì quá bận, tiêu hết thù hận, liền cho kẻ thù ung dung ngoài vòng pháp luật, đúng không?
Nếu không, bọn họ sẽ cho rằng, bản thân là được trời cao chiếu cố.
Tần Liệt cũng không hành động như trước kia hắn tưởng tượng, không đem người ném vào cho tang thi cắn, mà hắn dứt khoát lưu loát xuống tay, một đao cắt ngang yết hầu.
Gϊếŧ Tần Nho và Hàn Nguyệt, chỉ vì hoàn thành tâm nguyện.
Không cần tốn công sức ngược bọn họ đến chết.
Không cần vô duyên vô cớ làm chính mình tăng thêm lệ khí cùng thù hận.
Trước khi đi, Tần Liệt mang theo Phồn Tinh đến gặp cha mẹ hắn.
Thuận tiện báo cho họ biết việc mình gϊếŧ Tần Nho...
"Trước đây Tần Nho thông đồng cùng Hàn Nguyệt, đem con ném cho tang thi xé xác, con đại nạn không chết, trở về tìm họ báo thù, giờ họ đã chết."
Tần Liệt nói rất bình tĩnh.
Nhưng ở trong mắt cha Tần mẹ Tần, hắn rõ ràng là sau khi gϊếŧ em trai ruột, còn vân đạm phong khinh, không biết hối cải!
"Hắn là em trai ruột của mày!" Cha Tần gầm lên một tiếng, giương súng nói với Tần Liệt.
Đồ súc sinh!
Hắn có biết hiện tại thế lực Tần gia đều đã giao cho Tần Nho không. Gϊếŧ Tần Nho, thì thế lực Tần gia sẽ bị các dòng bên chia cắt!
"Thời điểm trước khi con sắp chết, con cũng từng nói với hắn, hắn là em trai ruột con. Đáng tiếc, hắn hoàn toàn không muốn cho con một đường sống."
Căn cứ Đế Đô có lời đồn, dị năng giả song hệ Tần Nho hại chết anh trai ruột mình để thượng vị.
Hắn không tin cha mẹ hắn chưa từng nghe qua lời này.
"Nhưng không phải mày đã không có việc gì sao!"
Đúng, tại thời điểm nghe tin Tần Liệt chết, ông Tần đã sớm hỏi qua Tần Nho. Không ai hiểu con trai hơn cha, ông ta biết rõ tính tình Tần Nho là người thế nào. Lúc biết Tần Nho gϊếŧ Tần Liệt, ông ta liền ra tay tàn nhẫn giáo huấn Tần Nho một trận.
Nhưng mà, người chết đã đi xa, lại truy cứu trách nhiệm thì có thể được gì?
Ông ta cũng chỉ có hai đứa con trai, đã chết một đứa, chẳng lẽ còn muốn đứa còn lại cũng chết theo?
Đến lúc đó gia nghiệp Tần gia sẽ do ai thừa kế?
"Cho nên ý của cha là, cho dù Tần Nho gϊếŧ con, nhưng chỉ cần con đại nạn không chết, liền không thể truy cứu trách nhiệm hắn?" Tần Liệt cười nhạo.
Vào thời điểm hắn và ông Tần giằng co, liền nghe được tiếng bóp cò súng truyền đến từ sau lưng.
Tinh thần lực của hắn đã phát triển đến đỉnh cao, muốn đánh lén hắn, căn bản là chuyện không có khả năng.
Nhưng khi cảm giác được viên đạn trực tiếp bắn tới từ phía sau lưng mình, Tần Liệt thậm chí lười né tránh, cứ tùy ý đứng yên để đạn xuyên qua người.
Mẹ hắn đứng ở phía sau, trong tay nắm chặt súng, run giọng nói: "Mày cũng đã chết 5 năm, mày còn trở về làm gì? Vừa trở về, liền hại chết em trai mày! Là mày hại chết em trai mày!"
Tần Liệt hơi cúi đầu, trong ánh mắt kinh ngạc không thể tin của ông Tần và bà Tần, miệng vết thương trên người hắn nhanh chóng khép lại.
Trong nháy mắt, vết đạn liền biến mất không còn dấu vết.
Bởi vì từ nhỏ hắn đã là người thừa kế của Tần gia, thường xuyên ra ngoài lăn lộn huấn luyện, nên thời gian ở cạnh mẹ hắn không nhiều bằng Tần Nho. Vì vậy hắn cũng biết, mẹ hắn sẽ có chút bất công.
Chỉ là trước nay chưa từng nghĩ đến...
Sẽ bất công đến không chút do dự ra tay gϊếŧ hắn.
Ừ, đúng là ngoài dự liệu.
Phồn Tinh đứng trong góc, lặng lẽ duỗi tay sờ đĩa bánh đặt trên bàn sách.
Một ngụm, hai ngụm, ba ngụm...
Tần Liệt trúng một súng, đứa nhỏ không có lương tâm này đến mí mắt cũng chưa từng nhấc lên!
Cô
chính là tới nhìn chằm chằm Tiểu Hoa Hoa, không cho hắn hắc hóa.
Những sự tình khác, không liên quan đến cô.
"Một viên đạn này, xem như tôi trả công ơn dưỡng dục cho hai người. Từ nay về sau, các người đi đường dương quan của các người, tôi đi cầu độc mộc của tôi, mọi người không còn liên quan đến nhau. Nếu một ngày kia đứng ở hai bên đối lập, các người không cần đối xử lưu tình với tôi, tôi cũng sẽ không lưu tình với các người."
Tần Liệt phủi phủi quần áo bị viên đạn bắn xuyên qua, sau đó bình tĩnh ôm Phồn Tinh rời khỏi Tần gia.
Phồn Tinh nhanh chóng ôm đĩa bánh ngọt nhét vào ngực.
Tần Liệt: ". . ."
Vốn cho rằng hắn bị mẹ mình bắn một phát súng, trong lòng sẽ rất khó chịu.
Nhưng khi nhìn thấy gấu con không có lương tâm này đến mí mắt cũng không nhấc lên, hắn còn thấy khó chịu hơn!
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
"Sao tôi lại cảm thấy cô không có lương tâm vậy?" Sau khi ra khỏi căn cứ Đế Đô, Tần Liệt thả Phồn Tinh xuống, giúp cô cất bánh ngọt vào túi: "Đúng là tiểu bạch nhãn lang, thời điểm tôi bị thương, cô cũng không thèm liếc mắt lấy một cái."
Phồn Tinh sau khi bắt lấy túi, mới chậm rì rì nói: "Anh, giờ mới biết được nha..."
Tần Liệt: ". . ." Cho nên nghe ý tứ này, là trách hắn không sớm một chút nhìn thấu bộ mặt thật của cô?
"Về sau không nên gọi cô là Thấp Lè Tè, mà phải gọi cô là tiểu bạch nhãn lang."
"Không cho gọi... Thấp Lè Tè!" Phồn Tinh tức giận đến quai hàm đều phình lên: "Không lùn..."
"Tiểu chú lùn."
"Vương tử tuyết trắng cùng một con Thấp Lè Tè."
Nếu không tại sao lại nói mấy tên thẳng nam là cao thủ tìm đường chết, giống Tần Liệt sắt thép thẳng nam này, phương thức duy nhất trêu chọc con gái người ta, chính là chọc cho người ta tức giận.
Phồn Tinh tức đến xù lông, dứt khoát nhảy khỏi ngực hắn.
Hầm hừ mà đấm vào ngực hắn một quyền, ôm váy lên tự mình bước đi.
Tần Liệt vẫn luôn đứng sau lưng cười cười.
Tiểu ngốc tử.
Tiểu tang thi.
Thấp Lè Tè.
Hắn cũng không biết, hai tang thi thì nên yêu đương thế nào.
Mà thôi, cho dù hắn còn là con người, hắn cũng không biết nên yêu đương thế nào.
Hơn nữa tình cảm của hắn, trước nay đều không phải loại cực kỳ oanh oanh liệt liệt, mà là tương đối tế thủy trường lưu*.
*Chú thích: Ý nói tình cảm tích lũy dần dần, tuy mỗi lần đều chỉ là một ít, nhưng đến cuối cùng lại trở thành sâu sắc khắc cốt ghi tâm.
Chậm rãi vào mắt, sau đó mới có thể chậm rãi vào tim.
Giống như lúc đầu vô tình xen vào việc của cô, sau lại nhịn không được quản càng ngày càng nhiều, ngay cả việc hắn coi trọng tiểu ngốc tử này từ khi nào, hắn cũng không rõ.
Chỉ biết, chờ hắn phản ứng lại, thì tất cả sự tình của tiểu tang thi đều đã do hắn quản.
Hắn lại còn không thích người khác nhúng tay vào.
Hắn cứ thích hai người bên nhau, cười đùa vui vẻ, cẩn thận chăm sóc cô, chiếu cố cô.
Tần Liệt mang theo Phồn Tinh một đường dạo chơi ngoại thành, chậm rì rì trở về căn cứ Thánh Thạch.
Nhưng càng đi đến gần căn cứ Thánh Thạch, sắc mặt Tần Liệt càng trở nên khó coi.
Phàm là nơi có tang thi, đều phiêu tán mùi vị thối rữa.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, vào hai ba năm đầu mạt thế, trước nay đều chưa từng nhìn thấy tang thi thối rữa...