Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Sáng sớm hôm sau.
Phồn Tinh vừa ngồi dậy từ trên giường, liền bắt đầu phát ngốc.
Tối qua, hình như cô đã lên một kế hoạch. Về phần cụ thể là kế hoạch gì...
Nghĩ nghĩ, không nghĩ ra được, cuối cùng vẫn phải yên lặng kéo ra... quyển sổ hồng.
Ồ, bước đầu tiên, rời khỏi Kỳ Chương.
Sưu Thần Hào đang chờ Phồn Tinh tới cầu xin nó, trong lòng nghĩ, thế giới này phức tạp như vậy, Ngân Phồn Tinh chỉ là tiểu ngốc tử, lại lẻ loi hiu quạnh một mình, bên cạnh không có ai giúp đỡ cô.
Nó muốn nhìn xem, một mình cô có thể làm sao đây?
Chỉ số thông minh thấp như vậy, muốn không dựa vào sự trợ giúp của nó, là không có khả năng!
Nhưng mà sự thật chứng minh, vả mặt không kịp phòng ngừa liền tới...
Đại lão xác thật không biết, làm thế nào rời khỏi Kỳ Chương.
Nhưng nhớ đến tối qua cãi nhau với Nhị Cẩu.
Đại lão rất có cốt khí không nghĩ đi hỏi Nhị Cẩu, trong xương cốt cất giấu tính tình không chịu cúi đầu, cho dù chỉ là một tiểu ngốc tử, thì nửa điểm cũng không muốn nhún nhường.
Phồn Tinh đem những việc phải làm khi ở chỗ Kỳ Chương.
Còn có những việc phải làm sau khi rời khỏi Kỳ Chương.
Mỗi thứ đều liệt kê lên giấy, dùng biện pháp ngốc nhất, từng bước từng bước so sánh.
Từ buổi sáng rời giường, mãi cho đến buổi tối đi ngủ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nghĩ đến cái gì thì viết cái đó.
Bởi vì tiểu ngốc tử phản ứng chậm, cho nên suy nghĩ suốt hai ngày!
Từ kem đánh răng, bàn chải đánh răng, viết đến sữa tắm, dầu gội, vân vân...
"Trước tiên phải, có chỗ ở. Muốn chỗ ở, phải... thuê nhà."
"Thuê nhà, cần tiền. Tiền, trong di động, và thẻ ngân hàng."
"Sau đó, muốn đi rút tiền, thì phải mang... chứng minh thư."
"Tiền, phải giữ kỹ, không thể bị trộm..."
Đến tận đêm khuya, Phồn Tinh vẫn còn ghé vào trên bàn trang điểm, nghiêm túc viết.
Một bên viết, một bên đếm số trên đầu ngón tay.
Đây đều là chính cô tự mình suy nghĩ, còn có dì nấu cơm dạy một chút.
Bởi vì trước nay chưa từng trải qua những chuyện này, nên tuy rằng Phồn Tinh quy hoạch đến gọn gàng ngăn nắp, thì trên thực tế vẫn tràn đầy ngây ngốc.
Nói đến cùng, dù chỉ số thông minh đã tăng, thì cũng có mỗi 5 điểm mà thôi.
Giống như trước kia là trẻ con mặc tã lót, hiện tại vừa mới tập tễnh học bước đi.
Các thế giới trước, đều có người thân cẩn thận tỉ mỉ lo liệu sự tình lớn bé cho cô, dù là mạt thế, thì cũng có đám người Tống Ngải Ngải chiếu cố.
Mà thế giới này, lại chỉ có một mình cô.
Chính là một cô nhi không hơn không kém, cái gì tốt hay không tốt, đều phải tự cô đi mò mẫm.
Trong lòng Sưu Thần Hào có chút hư không.
Hình như, xác thật, có điểm, khó xử tiểu ngốc tử.
Nhưng mà... nó còn đang cáu kỉnh đó!
Không thể mất hết mặt mũi chủ động dạy cô.
Hơn nữa, nếu cô biết đầu óc mình không sử dụng tốt, thì phải học được cúi đầu nha!
Rõ ràng cái gì cũng không biết, còn không chịu cúi đầu, bản thân nó vẫn còn là một cục cưng đấy, dựa vào cái gì muốn nó đi chiều người khác?
Sưu Thần Hào chờ Phồn Tinh cúi đầu.
Mà đại lão, trừ bỏ dỗ Tiểu Hoa Hoa sẽ nhường một chút, thời điểm khác, đều thẳng tắp!
—
Phồn Tinh đeo ba lô da màu đen ra cửa, trong túi có di động, chìa khóa, thẻ ngân hàng, và chứng minh thư.
Hạ quyết tâm, thuê phòng ở, sau đó rời khỏi Kỳ Chương.
Bởi vì đêm qua Kỳ Chương, lại bị đánh rồi!
Kỳ Chương cũng thật sự thảm, hắn uống rượu thì uống rượu đi, lại phát điên cái gì? Uống say phát điên thì cũng thôi đi, còn hơn nửa đêm đến đập cửa phòng Phồn Tinh, ở bên ngoài quỷ khóc sói gào...
"Tâm Nhi! Tâm Nhi!"
"Vì sao lại rời xa anh? Em nói cho anh biết, vì sao lại rời xa anh?"
"Anh rất nhớ em! Anh thật sự... rất nhớ em..."
Tối qua Phồn Tinh viết kế hoạch đến nửa đêm, thật vất vả mới ngủ được một chút.
Bị hắn ồn giật mình tới mức vẻ mặt ngơ ngác, từ trên giường ngồi dậy, ôm chăn dáo dác nhìn khắp nơi...
Sau khi cửa phòng mở ra, Kỳ Chương liền muốn nhào đến trên người Phồn Tinh.
Ở trong cốt truyện gốc, Kỳ Chương cũng vào một lần ban đêm say rượu, cùng Hứa Phồn Tinh làm thành chuyện tốt, sau đó quan hệ hai người càng thêm khúc mắc.
Mà hiện tại đại lão...
Phồn Tinh vốn dĩ lúc rời giường sẽ bực bội, lòng phòng bị cũng lớn.
Kỳ Chương nhào đến chỗ cô, cô liền không chút do dự một chân đá văng hắn ra cửa.
Đem Kỳ Chương ấn trên mặt đất, đấm một trận.
Lần này, khăn trải bàn cũng chưa chụp lên đầu
Kỳ Chương, đã trực tiếp đánh!
Sáng nay Kỳ Chương vội vàng đi công ty, chờ lúc Phồn Tinh ra ngoài, thì đã không nhìn thấy bóng dáng hắn.
Tuy rằng đánh người thật vui vẻ, nhưng Phồn Tinh một chút cũng không nghĩ, nửa đêm bò dậy đánh người!
Bởi vì đêm qua, thời điểm Kỳ Chương bị đánh, còn muốn ôm chân cô, muốn hôn hôn chân nhỏ của cô!
Biểu cảm lúc đó của Phồn Tinh đại khái là cái dạng này....
(⊙_⊙)?
Bởi vì mạch não đại lão biếи ŧɦái, nên vô pháp lý giải mạch não của người bình thường.
Tưởng tượng đến Kỳ Chương muốn hôn chân nhỏ của cô, Phồn Tinh liền sợ tới mức chạy nhanh hơn nữa.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
"Thiếu gia, người đã ra cửa."
Ngay khi Phồn Tinh rời đi, Cố Tích Thời liền nhận được điện thoại.
"Ừ, phát định vị cho tôi."
Sau một lát, Cố Tích Thời lên xe Cố gia, Cố Hàn tìm được một khối ngọc thạch hiếm lạ chạy về nhà.
Ngọc tốt như vậy, phải làm cho anh hắn một khối bảo ngọc bình an, trở về hỏi xem anh hắn thích khắc ngọc thành hình dạng gì?
Kết quả thời điểm gặp ở cửa, liền chịu khổ bị cự tuyệt!
"Anh ra ngoài có việc, A Hàn, trở về lại nói."
Cố Hàn quả thật không cách nào chấp nhận đả kích này, đối với anh hắn mà nói, ở trên đời... còn có thể có chuyện gì quan trọng hơn đứa em trai này sao?
Không được! Hắn đột nhiên có chút ghen ghét!
Hắn phải hỏi cho rõ ràng!
"Anh, không phải... Em cũng có việc muốn nói với anh... Anh... Anh..."
Cố Hàn bị khói xe ô tô phun đầy mặt: "..."
—
"Thuê nhà, phải có tiền, cho nên cần rút tiền." Phồn Tinh đi trên đường, còn đang cẩn thận chải vuốt rõ ràng trình tự trước sau: "Sau khi rút tiền, tìm người môi giới, sau đó xem phòng, ký hợp đồng."
Ngay cả người bình thường còn xem thuê nhà là vấn đề nan giải, càng đừng nói đến một tiểu ngốc tử như Phồn Tinh.
Từng bước từng bước, lòng vòng đan xen, bên trong quá nhiều sự tình vụn vặt.
Lấy trí nhớ của cô, căn bản không nhớ được nhiều như vậy.
"Cho nên cần rút tiền trước."
Phồn Tinh cầm thẻ ngân hàng, đứng trước cửa ngân hàng.
Thời điểm tới quầy rút tiền, mới nhớ tới mình còn một vấn đề chưa suy xét...
"Cô muốn rút bao nhiêu tiền?" Người ngồi sau quầy là một phụ nữ trẻ tuổi, giọng nói có chút gấp gáp.
Phồn Tinh nhéo nhéo ngón tay, mang theo vài phần cẩn thận hỏi: "Muốn thuê nhà, sẽ cần rút bao nhiêu tiền nha?"
Tuy rằng trong xương cốt tiểu ngốc tử là một gấu con vô pháp vô thiên, nhưng không phải đối với ai cô cũng hung hăng, vì biết mình đang làm phiền người khác, nên âm thanh đều không tự chủ nhiễm lên mờ mịt cùng cẩn thận.
Nhìn cũng... thật đáng thương.
Nếu Thích Hà, Từ Thụy Khanh, Tạ Trản hoặc là Tần Liệt, bất kỳ người nào trong họ nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ đều sẽ đau lòng đến muốn mạng.
Dù sao cũng là cô gái nhỏ mình sủng trên đầu quả tim mà!
"Tôi hỏi cô muốn rút bao nhiêu tiền!" Người phụ nữ trẻ tuổi không kiên nhẫn trợn trắng mắt, lại thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Ai quản chuyện thuê nhà của cô, sao không biết hỏi trước số tiền rồi hãy đến rút?"
Lỗ tai Phồn Tinh, nghe được.