Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Tần Liệt sẽ không qua đêm bên ngoài, trừ khi đi quá xa, mới phải cách ngày trở về căn cứ.
Kỳ thật nếu không có gì phụ thuộc, hắn hoàn toàn không cần như vậy. Thậm chí có thể đi xa hơn một chút, cách mười ngày nửa tháng rồi mới về căn cứ Thánh Thạch một lần cũng được.
Nhưng mà không có cách nào khác, hắn có người phụ thuộc!
Là Thấp Lè Tè phiền toái kia.
Từ sau lần đầu tiên cô đem hắn làm gối ôm ngủ, Tần Liệt đã biết, loại chuyện này tuyệt đối không thể khai thông. Một khi khai thông, sau đó chính là phiền toái vô cùng vô tận!
Quả nhiên...
Bắt đầu từ buổi tối ngày thứ hai, Thấp Lè Tè đã hoàn toàn vứt bỏ Tống Ngải Ngải.
Lý do rất đầy đủ, cô cảm thấy cánh tay Tần Liệt gác đầu thoải mái hơn bánh bao nhỏ của Tống Ngải Ngải.
Tần Liệt vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ nuông chiều cô, nhưng cô học được chơi xấu, hắn có thể làm sao bây giờ?
Một lời không hợp, không theo ý muốn cô.
Cô liền ngồi xổm xuống ôm lấy chân hắn, sau đó không chịu nhúc nhích.
Hùng đến làm người ta hận không thể đem cô treo lên, đánh tơi bời một trận!
Nhưng mà vừa nghe cô kiều kiều mềm mại, rầm rì gọi: "Tần Liệt..."
"Tần Liệt..."
"Tần Liệt..."
Tần Liệt lại nhịn không được cảm thấy không thể bỏ mặc.
Hắn đúng là chán ghét con gái nũng nịu, thậm chí hoàn toàn không muốn phản ứng.
Nhưng vấn đề là, Thấp Lè Tè nũng nịu, là do từ lúc bắt đầu chính hắn đã dung túng. Dung túng đến cô hếch mũi lên trời, hiện tại đã không còn cách nào ngăn cản.
Hắn còn có thể thế nào?
Lại không thể thật sự đem Thấp Lè Tè đánh chết.
Nếu dùng cách đối đãi với những nữ nhân khác, lạnh lùng sắc bén với cô, làm cô giận dỗi, hắn còn phải vất vả đem người dỗ trở về.
Thật là...
Một tiểu tổ tông chính cống!
Nhất thất túc thành thiên cổ hận*!
*Chú thích: Một bước sa chân hối hận ngàn đời.
Tần Liệt thử thăm dò xem trong đầu Phồn Tinh có tinh hạch hay không, phát hiện trải qua thời gian dài như vậy, nhưng trong đầu nhỏ của cô không hề xuất hiện tinh hạch.
Cũng không biết đến tột cùng là do nguyên nhân gì.
Hắn ở bên ngoài săn gϊếŧ tang thi, những con cấp năm trở lên sẽ hồi phục thân thể.
Tang thi cấp chín, sẽ sinh ra thần trí mới, biết nói ngôn ngữ loài người.
Theo lý mà nói, Thấp Lè Tè hẳn là thuộc về tang thi cấp năm trở lên mới đúng, nhưng trong đầu cô trước sau đều không có tinh hạch.
Điều này làm cho Tần Liệt hơi lo lắng.
"... Tần Liệt, muốn ăn kẹo." Phồn Tinh chọc chọc eo Tần Liệt.
Thời điểm Tần Liệt trở về đã là buổi tối, bởi vậy hoàn toàn không biết, Tạ Đình Châu đang gấp gáp muốn tìm hắn thương lượng việc tang thi triều.
Tần Liệt xụ mặt: "Đêm hôm khuya khoắt, ăn kẹo cái gì?"
"Tần Liệt, kẹo." Phồn Tinh lại chọc chọc.
"Phồn Tinh, muốn ăn kẹo." Tiểu gấu con từ bên dưới gối lấy ra một viên kẹo sữa, muốn Tần Liệt lột.
"Không cho kẹo, tôi tức giận."
Cô thế nhưng còn học được uy hiếp.
Tần Liệt bị cô làm ầm ĩ đến não cũng cảm thấy đau, đơn giản đem kẹo lột ra, bỏ vào trong miệng chính mình.
Sau đó nghiêng người phủ lên, trực tiếp lấp kín môi Phồn Tinh.
Nháo muốn ăn kẹo đúng không?
Không thuận theo không buông tha đúng không?
Không cho chút giáo huấn, thật đúng là càng ngày càng hùng!
Nhưng Phồn Tinh không cảm thấy đây là giáo huấn, thừa cơ sau khi cắn kẹo, còn hướng vào làm loạn bên trong miệng Tần Liệt.
Một viên kẹo ăn đến nhão nhão dính dính.
Tần Liệt: ". . ."
Hắn có cảm giác người bị chiếm tiện nghi hình như không phải cô, mà là chính hắn.
Kỳ thật cảm xúc hắn đối với Thấp Lè Tè, phải nói là...
Thật phức tạp!
Ngay thời điểm đầu, chỉ vì có ân cứu mạng, cho nên muốn báo ân.
Sau đó, bị Tống Ngải Ngải xúi giục, thoáng đối với cô tốt một chút.
Nghĩ Thấp Lè Tè này rất lợi hại, cũng không gặp việc gì nguy hiểm, thôi thì cứ xem cô như em gái mà nuôi, coi như hoàn lại một phần ân tình.
Kỳ thật cũng vì gấu con này quá hùng, mỗi lần đều làm hắn nổi trận lôi đình, ngược lại dời đi thù hận cứu rỗi hắn.
Hắn trước kia chưa từng ở cùng nữ nhân.
Tuy có một vị hôn thê, nhưng vị hôn thê không chút do dự đội nón xanh cho hắn.
Cho nên Tần Liệt thật sự đoán không ra cảm giác mình đối với Phồn Tinh là gì...
Mới đầu cảm thấy Thấp Lè Tè đáng yêu.
Chậm rãi nuôi nuôi, sự tình hắn nhúng tay càng ngày càng nhiều.
Liền bắt đầu một đường không thể vãn hồi.
Hôn một cái, ôm một cái, hình như... cũng không phản cảm.
Xét càng sâu hơn, còn chậm rãi sinh ra một loại du͙ƈ vọиɠ độc chiếm, tự mình một tay xử lý tất cả sự tình của Thấp Lè Tè, làm hắn rất có cảm giác thành tựu. Nếu có người muốn tùy tiện nhúng tay, hắn mơ hồ sẽ cảm thấy không vui.
Tần Liệt nghĩ, có thể là hắn có bệnh.
Thật-sự-sắt-thép-thẳng-nam.
Gần như có thể hoàn toàn tin tưởng, cho dù không có mạt thế, Hàn Nguyệt sớm muộn cũng sẽ đội nón xanh cho hắn.
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Sáng sớm hôm sau.
Tạ Đình
Châu phái người đi mời Tần Liệt đến thương lượng việc liên quan đến tang thi triều.
"Ngày hôm qua có người chạy nạn đến căn cứ, nói ở trên đường chính mắt nhìn thấy, Hải Thị có tang thi triều đang đi về phía căn cứ Thánh Thạch của chúng ta. Liệt ca, anh nói chuyện này nên làm thế nào mới tốt?"
Cũng không thể trách sắc mặt Tạ Đình Châu trở nên nghiêm trọng, tang thi triều thật sự quá đáng sợ.
Con kiến nhiều còn có thể cắn chết tượng đất, nếu mà tang thi nhiều, kia chẳng phải là tang thi vây thành sao!
Tần Liệt lấy ra một bản đồ: "Hải Thị có tang thi triều? Hải Thị cách nơi này còn có núi, theo lý mà nói, vượt núi đến đây, cũng không hình thành tang thi triều."
Tang thi triều là do thành thị có số lượng dân cư đông đảo, mạt thế đến khiến họ thành tang thi, tang thi vì không có đồ ăn, mới mênh mông cuồn cuộn rời đi.
Vì thế hình thành tang thi triều.
Mỗi khi trải qua một thành trấn hoặc là quẹo vào địa hình, tang thi triều đều sẽ bị phân tán một chút.
Cả đội ngũ tang thi triều lại có thể cùng nhau vượt qua một ngọn núi, đây là chuyện không hợp lý.
Tần Liệt cũng từng suy xét đến khả năng có tang thi triều, nhưng đó là chuyện mấy năm sau, tang thi từ phương bắc di chuyển xuống phương nam.
"Xác định tin tức này là thật?"
"Hẳn là thật, ngày hôm qua tôi đã cho người lái xe đi nhìn thử, đúng là có một số lượng lớn tang thi. Tuy còn chưa đến trình độ tang thi vây thành, nhưng cũng đủ dọa người. Lấy tốc độ của đám tang thi đó, đại khái năm sáu ngày là có thể tới đây."
Tần Liệt như có điều suy nghĩ.
"Nếu xác định tin tức kia là thật, vậy thì có lẽ phía sau tang thi triều kia có tang thi cấp cao điều khiển."
Tần Liệt từ trước đến nay đều là người đi một bước xem ba bước, hơn nữa có một thứ cực kỳ quan trọng là, hắn chưa từng nghĩ mình là độc nhất vô nhị dưới gầm trời này.
Hắn là tang thi hệ tinh thần, lại còn rất lợi hại.
Vậy thì cũng có khả năng, ngoài kia có tồn tại những tang thi hệ tinh thần lợi hại như hắn.
Hắn ra ngoài săn gϊếŧ tang thi, những tang thi khác cũng đã sinh ra thần trí cao cấp. Đồng dạng có thể săn gϊếŧ hắn!
Tang thi triều Hải Thị sắp đột kích, Tần Liệt sau khi xem bản đồ, phản ứng đầu tiên chính là phát hiện không thích hợp.
Theo lẽ thường, không nên có tang thi triều từ Hải Thị.
Vậy kết luận duy nhất chính là, có người điều khiển phía sau.
Nói chuẩn xác hơn một chút, là có tang thi điều khiển phía sau. Hơn nữa, hẳn là một tang thi dị năng hệ tinh thần cường đại.
Tạ Đình Châu cảm thấy muốn chết muốn chết, trời đều sắp sụp xuống, lúc này nếu không xử lý tốt, chỉ sợ toàn bộ căn cứ Thánh Thạch đều sẽ hủy diệt.
Mà Tần Liệt, ngược lại cảm thấy có chút nóng lòng muốn thử.
"So với ngồi chờ chết, còn không bằng chủ động xuất kích." Tần Liệt suy tính nói.
"Làm thế nào chủ động xuất kích?"
"Triệu tập các dị năng giả, dị năng hệ thổ và dị năng hệ kim, trước khi tang thi triều đến căn cứ, bố trí chướng ngại vật trên đường. Đem tang thi triều ngăn lại, tôi tới giải quyết tên tang thi hệ tinh thần đứng sau màn kia."
Tạ Đình Châu rất tò mò: "Anh làm thế nào biết phía sau màn là tang thi hệ tinh thần?"
"Cậu ăn nhiều hạt óc chó vào, cũng có thể biết."
Tạ Đình Châu: ". . ." Con mẹ nó!