Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"...Vậy sao ngươi còn không chết đi?"
Phồn Tinh gằn từng chữ một.
Lời này khi nói ra, đều mang theo hơi lạnh thấu xương.
Sưu Thần Hào cảm thấy một cổ ác ý sôi trào mãnh liệt, chấn nhiếp thần hồn, cảm giác cường ngạnh khó thở!
"Bắt nạt Tiểu Hoa Hoa của ta, đều phải chết! Chết không có chỗ chôn! Đời đời kiếp kiếp! Không! Có! Chỗ! Chôn!"
Cuối cùng, huyết quang ẩn giấu dưới đáy mắt không áp chế được.
Hoàn toàn phá ra!
Khi Phồn Tinh nói lời này, chém đinh chặt sắt, từng chữ như đinh.
Sưu Thần Hào đem những lời nhục mạ Tạ Trản, từng câu giải thích cho Phồn Tinh, cô hiển nhiên đã hiểu được tất cả.
Cô nuôi Tiểu Hoa Hoa, cô đều không nỡ mắng hắn.
Dựa vào cái gì, hắn phải bị người khác mắng?
Hơn nữa Tạ Trản ngoan như vậy, ngoan như tiểu khả ái nho nhỏ.
Dựa vào cái gì, phải bị người khác dùng từ ngữ ác độc nhất tới nguyền rủa hắn, nhục mạ hắn?
Dựa vào cái gì?
Vì cái gì?
Khi phẫn nộ đến mức tận cùng, cũng là lúc đôi mắt trong sáng của Phồn Tinh hóa thành màu máu, như huyết oa bò lên từ dưới địa ngục, chảy ra huyết lệ, âm trầm nhìn chằm chằm những kẻ khác.
"Bọn họ, tất cả đều đáng chết! Toàn bộ, đều đáng chết!"
"Thê thảm một đời, không được chết già! Bọn họ, nhất định phải chết!"
Phồn Tinh chưa từng có đồ vật nào mà cô thực sự muốn có, ngoại trừ một chút cố chấp với thức ăn, thì cô chỉ là đứa nhỏ vô tâm vô phế.
Thế giới đầu tiên, cô muốn nói với Thích Hà, cô thích hắn.
Thà rằng liều mạng chịu nỗi đau xẻo tim khắc cốt, đau đến âm thanh vỡ vụn, cũng nhất định phải nói đến cùng.
Thế giới thứ hai, cô thích Từ Thụy Khanh.
Tàn bạo moi tim chính mình ra ngoài.
Mà một đời này, cô muốn bảo hộ Tạ Trản...
Cho nên, cô muốn cho tất cả những người ức hiếp Tạ Trản, đều phải chết!
Nhất niệm thành ma!
Cô cực kỳ cố chấp nói rõ từng câu từng chữ, mỗi một lần cô lặp lại, Sưu Thần Hào đều cảm thấy không gian quanh nó lại thêm một tầng vặn vẹo.
Đại đạo pháp tắc của Thiên Đạo như vừa bị mạnh mẽ đánh vỡ, nó cảm giác rất ngột ngạt, rất nghiêm trọng, đến hít thở cũng không thông, như có thứ gì đang đè ép Phồn Tinh, tiện đà đè ép luôn nó!
Bên tai tựa hồ có giọng nói nỉ non đang khuyên nhủ Phồn Tinh: "Si nhi*, chớ tạo nghiệt."
*Si nhi: Đứa nhỏ khờ.
"Bọn họ, tất cả đều đáng chết!"
"Si nhi, ngươi là đang đối đầu với thiên địa."
"Bọn họ, tất cả đều đáng chết!"
Thời điểm lặp lại đến lần thứ bốn mươi, trên trán Phồn Tinh đều đã
nổi gân xanh dày đặc.
Trên mu bàn tay cũng thế.
Từng sợi gân bạo khởi, huyết mạch phun trào, phảng phất như muốn nổ tung!
Trong lòng Sưu Thần Hào nơm nớp sợ hãi, vẫn luôn không kịp phản ứng.
Cô là quái vật!
Ngân gia nói được không sai, Ngân Phồn Tinh, thật sự là một tiểu quái vật!
Phàm là người bình thường, tuyệt đối không có khả năng chỉ dựa vào một chấp niệm, ảnh hưởng đến đại đạo pháp tắc. Này mẹ nó... Rốt cuộc là thứ gì?
Sau khi gân xanh bạo khởi, ngay sau đó bắt đầu có máu từ khóe miệng chảy ra.
Lúc đầu, chỉ là một vết máu uốn lượn.
Rồi sau đó là cuồn cuộn không ngừng, ào ạt mà trào ra.
Chỗ khóe mắt cũng bắt đầu tràn ra máu tươi, ngay cả mồ hôi của Phồn Tinh, đều lộ ra một tầng hơi mỏng màu đỏ nhạt.
Đến cuối cùng, phun ra một ngụm máu, Phồn Tinh ngã xuống giường, hôn mê bất tỉnh.
Nhưng Sưu Thần Hào rõ ràng có thể nhìn thấy, vốn dĩ bầu trời thế giới này đang xanh thẳm thanh triệt, giờ lại bị bịt kín bằng một tầng sương đen, tượng trưng cho điềm xấu.
Sương đen còn rất mỏng, chắc là vấn đề không lớn...
Không lớn cái quỷ đó hu hu hu, Sưu Thần Hào sắp bị hù chết rồi, đây là tiểu quái vật gì?
Nó lặng lẽ xâm nhập vào thần thức Phồn Tinh, vẫn là diện tích rộng lớn vô ngần, trung gian vẫn là hồng quang đầy trời. Hai viên tiểu cầu kim sắc không ngừng đánh tới, va vào nhau, lại va vào nhau, ngẫu nhiên còn có xu thế dung hợp.
Hai viên tiểu cầu kim sắc kia, là tình cảm của Phồn Tinh đối với Chiến Thần đại nhân ở hai thế giới trước.
Trong thần thức cô, đoàn hồng quang giống như đang khuếch tán.
Tựa như tính tình cô, mẹ nó, càng lúc càng lớn, càng ngày càng quỷ súc!