Elly ỉu xìu bước ra khỏi bệnh viện, Chấn Nam theo sau gọi lại
- Tôi đưa cô về!
- Cảm ơn.
***
Nam Cung Mẫn nhíu mày khi mùi thuốc sát trùng xọc thẳng vào mũi. Anh thấy cô tỉnh vội hỏi
- Có thấy nơi nào khó chịu?
- Không có!
Cô lắc đầu, muốn chóng tay ngồi dậy thì đã được Phong Tần đỡ dậy cả người cô dựa vào lòng ngực anh. Anh ôm chặt cô
- Về sau đừng ra ngoài mà không có anh. Em đang mang thai, phải chú ý một chút.
- Em biết rồi.
Nam Cung Mẫn dụi mặt vào ngực anh lí nhí nói
- Chồng ơi, cho vợ xin lỗi nha?!
Phong Tần cúi đầu nhìn thiên hạ trong ngực, anh hôn lên tóc cô sủng nịnh nói
- Ngoan, không có lần sau.
- Dạ.
Chiều hôm đó cô được bác sĩ cho về. Phong Tần đưa cô về, cẩn thận dặn dò rồi mới lái xe rời đi.
Chiếc xe Maybach màu đen chạy lướt qua để lại khung cảnh phía sau. Chiếc xe chạy lên núi, dừng trước tòa lâu đài to lớn trước mặt. Cánh cửa sắt nhanh chóng được mở ra, xe chạy dần dần vào trong.
Phong Tần một thân đồ đen, khí thế Lãnh Ngạo bước vào trong.
- Cô ta đâu?
- Đang nhốt trong ngục tối thưa lão đại.
Mặc Lâm cung kính trả lời.
Anh gật đầu bước đi, đến nơi Phong Tần ngồi xuống ghế sofa được đặt ở đó. Anh ngồi vắt chéo chân lạnh lùng phun ra hai chữ
- Mang ra.
Giản Ngọc Chi được mang ra ngoài, cả người cô ta nhếch nhác ở đâu cũng là vết thương. Mặc Vũ là người đích thân tra tấn cô ta, cho nên người mang cô ta ra là Mặc Vũ.
Mặc Vũ thấy anh vội chào
- Lão đại.
Giản Ngọc Chi sợ hãi nhìn người đàn ông khí thế trước mặt liền rụt vai, cả người run rẩy
- Các...các người là ai? Tại...tại sao lại...bắt tôi?
Không ai lên tiếng trả lời cô ta, Phong Tần lắc lắc ly rượu trên tay. Môi nhẹ cong lên, lạnh lùng nói
- Tại sao bắt cô? Cô gây ra chuyện gì mà còn không biết sao?
- Tôi...tôi với anh có thù gì chứ?
- Cô khiến phu nhân động thai, cô nghĩ đây là tội nhỏ?
Mặc Vũ quất một roi mạnh lên người cô ta, vừa đánh vừa quát. Giản Ngọc Chi hét lên
- Tôi...tôi sẽ kiện...kiện các người.
- Kiện? Đợi cô có ra khỏi được đây không rồi tính.
Phong Tần cười như không cười nói. Anh lạnh nhạt ra lệnh
- Đem cô ta thưởng cho Bạch Lang.
- Dạ.
Mặc Vũ đáp lại, lôi cô ta vào trong. Không lâu sau liền nghe thấy tiếng hét thất thanh. Mặc Lâm đứng cạnh anh cũng phải rợn người. Phong Tần đứng dậy rời đi, không quên căn dặn Mặc Lâm
- Tôi muốn Giản Thị biến mất.
- Rõ.
Mặc Lâm nhìn bóng dáng khuất dần của anh mà tặc lưỡi
- Lão đại thật độc a.
- Này!
Mặc Vũ đập vai Mặc Lâm làm hắn giật mình, rít lên
- Cậu muốn chết?
- Tôi về trước đây, còn lại giao cho cậu xử lý.
- Được thôi!
Mặc Lâm cũng không nói gì, đi làm nhiệm vụ lão đại giao phó.
Biệt thự Nam Cung
Phong Tần vừa về đã nhìn thấy ánh mắt ai oán của cô. Nam Cung Mẫn chu môi
- Anh đi thật là lâu...
- Xin lỗi bà xã, anh có chút việc cần làm.
Anh ôm cô đặt lên đùi mình, mặt vùi vào cổ cô. Cô đẩy đầu anh ra
- Một chút của anh mà đi đến tối muộn như
vậy?
- Được rồi, không giận nữa.
Anh béo hai má của cô, Nam Cung Mẫn đập lấy tay anh nũng nịu nói
- Tần...em đói rồi.
- Đói thì đi ăn, không thể để bà xã của anh đói.
Trên bàn ăn, Nam Cung Mẫn hưởng thụ sự cưng chiều của anh.
- À, đúng rồi. Anh bảo Elly về Anh rồi sao?
- Đúng thế.
Anh gật đầu.
- Tại sao chứ, Elly đâu làm gì sai?
- Nếu con bé không đưa em ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện sao?
Cô nghe vậy liền im lặng ăn cơm. Được rồi, cô không nói lại anh.
Phong Tần bên cạnh chăm chú nhìn cô ăn, lâu lâu gắp thức ăn cho cô. Nam Cung Mẫn cười, hưởng thụ sự chăm sóc của anh. Sau khi ăn xong cô về phòng ngủ còn anh qua thư phòng xử lý công việc bị anh bỏ mấy ngày nay.
.....
.....
Sáng hôm sau, tin tức Giản Thị đang trên bờ vực phá sản, hàng loạt cổ đông rút vốn đầu tư nhanh chóng được mọi người biết. Nam Cung Mẫn nhìn người đàn ông đang bình thản đọc báo rồi lại nhìn tin tức trên tivi mà cảm thán. Hiệu suất làm việc thật tốt, mới hôm qua còn bình thường hôm nay đã đứng trước ngưỡng cửa của tử thần.
Cô tắt tivi ngồi gần lại Phong Tần. Anh hơi liếc mắt nhìn sang, môi mỏng cong lên để xem vợ yêu muốn làm gì. Giả vờ không biết cô lại gần, mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào tờ báo. Nam Cung Mẫn khẽ kéo áo anh, nói lí nhí
- Tần, anh không đi làm sao?
- Không đi.
- Vậy anh dắt em ra ngoài chơi nha? Ở nhà thật chán...
Phong Tần đưa mắt nhìn cô, thấy cô làm bộ dáng đáng thương hai ngón tay chỉ chỉ vào nhau, môi chu lên nhìn rất ư là dễ thương.
Lòng anh như nhũn ra, nhưng cố tỏ ra lạnh lùng
- Còn muốn ra ngoài? Hôm qua bị như thế còn chưa chừa?
- Có anh đi là không sao mà, ông xã...đi nha...nha...
Nhìn hai mắt long lanh tỏ vẻ tội nghiệp của Nam Cung Mẫn, Phong Tần bật cười. Anh đặt báo xuống kéo cô vào lòng
- Được rồi, anh dẫn em ra ngoài.
- Yeahhhh! Yêu ông xã nhất!
Cô vui mừng hôn một cái thật kêu vào má anh. Phong Tần nhìn cô đi lên phòng chỉ biết lắc đầu, môi mỉm cười khẽ nói
- Vợ à, em thật trẻ con.