[Quyển 2] Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 39: Vui đến ngất xỉu


trước sau


Ở một nơi khác trong bệnh viện.

"Ba ba..." Tiểu Vũ vừa thấy Cảnh Diệc Ngôn quay lại thì nhanh chân chạy về phía hắn, hắn liền khom người ôm nó lên.

"Bác sĩ vẫn chưa ra sao?"

"Chưa nữa ạ... nhưng qua lúc nãy chị y tá có nói mommy không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tháo nước khỏi phổi và dạ dày thôi." Tiểu Vũ ôm cổ hắn, lúc nãy khóc nhiều quá cũng có chút mệt mỏi, muốn tựa đầu vào vai hắn nhưng cái mũi lại nhạy bén khịt khịt mấy cái: "Ba ba, quần áo đã khô luôn rồi sao ba vẫn không chịu thay vậy, thối quá đi!"

Nó bịt mũi lại, không thích mùi nước ẩm mốc.

"Dám chê ba thối?"

Tiểu Vũ không nói gì, nhưng bộ dạng rất tỉnh ngủ.

"..." Cảnh Diệc Ngôn lúc đối với con trai và Lạc Y Tuyết luôn là bộ dạng dịu dàng, dễ tính và cởi mở nhất.

Nó đã nói vậy hắn liền biết mùi trên người mình chắc chắn không tốt thật đi, bèn quẳng nó sang một bên, gọi cho trợ lý kêu anh ta mang quần áo đến, dù sao cũng không thể vào phòng bệnh với bộ dạng nhếch nhác như mới lội qua Thái Bình Dương này.

Nhưng trước khi đi thay đồ, Cảnh Diệc Ngôn lại nghĩ nghĩ đến điều gì đó rồi lôi cả Tiểu Vũ theo cùng.

Hắn quyết định rồi, hôm nay Lạc Y Tuyết tỉnh dậy, người cô gặp đầu tiên phải là hắn, trước kia hắn gặp nhiều thiệt thòi lắm rồi, toàn do những kế hoạch dở tệ của tên quỷ Cảnh Hạo Vũ này. Hôm nay nhất định phải gỡ gạc lại hết như cách chúc mừng hai người chính giở bỏ hết hiểu lầm.

"Oa... Tiểu Vũ không cần xem con "chym" to béo đâu?"

Thấy ba ba mình muốn cởi đồ, Tiểu Vũ liền đưa tay bịt mắt. Cảnh Diệc Ngôn giật giật chân mày, còn không phải bình thường nó và hắn đều tắm chung sao?

Nhưng mà dù sao đây cũng là hàng cấm, làm như ai cũng thấy được vậy? Hắn thèm cho nó xem chắc?!

Thế là Cảnh Diệc Ngôn xoay mông nó lại, lấy cà vạt ra bịt mắt thằng bé lại rồi loay hoay cởi đồ.

Bên này Tiểu Vũ len lén đưa tay lên sờ sờ cà vạt, hí nửa con mắt ra xem tình hình. Thầm nghĩ: Wow, anh trai này ở nhà nó đúng là có thân hình quá chuẩn đi, nếu chụp được vài tấm giữ lại rồi cho Tiểu Quân xem chắc chắc bạn ấy sẽ phải thừa nhận ba ba của Tiểu Vũ là đẹp nhất, không phải ba của bạn ấy đâu!

"Cảnh Hạo Vũ!"

"!!!" Bị ba ba bắt quả tang tại trận bởi ánh mắt dòm ngó lộ liễu của mình, lông măng của Tiểu Vũ cũng nhảy dựng lên, hết hồn bịt mắt lại tiếp.

Quả nhiên bé chym to béo không phải là thứ nó có thể tùy tiện nhìn.

Đem Tiểu Vũ ra khỏi nhà vệ sinh Cảnh Diệc Ngôn liền trở lại phòng cấp cứu của Lạc
Y Tuyết, đúng lúc bác sĩ vừa đi ra, hắn lập tức ném nó xuống, đi đến cầm tay bác sĩ gấp gáp hỏi:

"Vợ tôi, cô ấy có sao không?"

Bác sĩ điều trị ngơ người ra, tổng tài Cảnh thị có vợ bao giờ thế?

"Phu... phu nhân đã qua cơn nguy hiểm, Cảnh tổng cứ yên tâm, hơn nữa..."

"Hơn nữa thế nào, ông nói nhanh đi!" Cảnh Diệc Ngôn mất kiên nhẫn.

"Theo chuẩn đoán sơ bộ, có lẽ phu nhân đã có thai gần một tháng rồi."

"..."

"Kìa, Cảnh tổng, ngài làm sao vậy?"

"Ba ba..."

Một lát sau, trong phòng hồi sức.

"Mommy... hic hic, mommy có sao không?"

"Tiểu Vũ..." Lạc Y Tuyết mở mắt ra thì liền thấy đôi mắt to lung linh của con trai đang chăm chú nhìn mình, cô không kìm được xúc động ôm thằng bé vào lòng.

Tiểu Vũ ở trong lòng Lạc Y Tuyết thút thít: "Ba ba đáng ghét thật, đã bảo phải để Tiểu Vũ theo cùng để trông chừng mommy, lại không đồng ý, nên mommy mới phải gặp nguy hiểm thế này. Ba ba độc tài đáng ghét, làm Tiểu Vũ rất đau lòng, sau này mommy nhất định phải trừng trị ba ba..."

Tiểu Vũ tranh thủ cơ hội nâng cao vị thế của mình.

Nhắc đến Cảnh Diệc Ngôn, Lạc Y Tuyết nãy giờ cũng chưa thấy hắn, lú nãy chẳng phải hắn theo cô nữa bước không rời sao?

"Ba ba của con, anh ấy đâu rồi?"

Tiểu Vũ nghe vậy, ngước mắt nhìn Lạc Y Tuyết vung ngón tay chỉ sang giường bệnh bên cạnh. Cảnh Diệc Ngôn đang nhắm nghiền mắt nằm trên đó, an tĩnh lạ thường.

"Diệc Ngôn... Diệc Ngôn anh ấy làm sao vậy?" Lạc Y Tuyết mặc kệ thân thể suy yếu, di chuyển sang giường bệnh của Cảnh Diệc Ngôn.

"Lúc nãy sau khi mommy vừa vào phòng cấp cứu thì ba ba cũng đã kiệt sức, lăn ra ngất xỉu, bác sĩ bảo cũng không biết khi nào mới tỉnh lại nữa... hu hu hu..."

Tiểu Vũ ngồi trên giường bệnh của Lạc Y Tuyết ngón tay cầm ngón chân, xòe tay còn lại ra kể.

Nhưng thật ra là nó bóc phét đó!

Ba ba nó tại sao nằm đó à?

Chính là lúc nãy bác sĩ bảo mommy đã mang thai gần một tháng thì không hiểu vì sao ba của nó nghe xong liền lăn ra xỉu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện