Editor: Đào Tử
_____________________________
"Khó giải quyết?"
Hướng Thụy Quân bắt đầu lo lắng.
Loại người chơi cắm plug-in như Tiểu Tú còn nói "Khó giải quyết", chắc trên lầu có Zombie vương tiến hóa cấp năm sáu?
Không thể nào?
Bây giờ mới ngày đầu tiên tận thế, nói đúng hơn chưa được hai mươi tư giờ.
Câu tiếp theo của Bùi Diệp bỏ đi lo lắng của cô.
"Quầy rượu khách sạn có khá nhiều người, có kẻ có súng, mình thì không hề gì, lo là lo cho các cậu."
"Súng?"
Không phải Zombie vương cấp năm sáu, nhưng người sống cầm súng cũng khiến cô cảm thấy khó giải quyết.
Hoa Quốc cấm súng còn quản chế vũ khí, các loại dao mỗi nhà sử dụng chỉ là dao gọt trái cây hoặc dao phay, súng hầu như tuyệt tích.
Dù người bình thường có, đoán chừng cũng là súng thô cổ, súng săn bí mật giấu đi thế kỉ trước.
Hướng Thụy Quân hỏi nói, "Gần đây có cục cảnh sát?"
Ở Hoa Quốc chỉ có quân đội với cảnh sát mới được sử dụng súng ống hợp pháp.
Tận thế sơ kỳ muốn sở hữu súng, trừ là xã hội đen, người bình thường phải đột nhập vào kho súng ống cục cảnh sát mới lấy được súng đạn.
Đương nhiên không phải bất kì cục cảnh sát nào đều có súng.
Nhưng cục cảnh sát thành phố này nhất định có, giờ đến cục cảnh sát thành phố xem thử thực sự không thể.
"Không biết, cậu xem bản đồ chỉ dẫn thử đi."
Hướng Thụy Quân tra xét liền.
Gần đây đúng là có.
Người cầm súng trên lầu không phải từ cục cảnh sát, nửa phần là người sống sót xông vào cục cảnh sát cướp súng.
Cái trước còn dễ nói, nếu là người sau ắt hẳn là nhân vật hung ác.
Liễu Diệp Tiên lo lắng cắn môi.
"Cha mẹ họ bây giờ thế nào..."
Mặc dù bọn họ đều là dị năng giả, Tiểu Tú đánh Zombie như cắt dưa gọt rau, nhưng trong tay người ta có súng đấy.
Trong ấn tượng cố hữu của Liễu Diệp Tiên, thân thể không thể địch lại súng ống.
Nhóm người trên lầu có thể giao lưu thì tốt, không thể giao lưu bọn họ sẽ rất nguy hiểm.
"Các cậu muốn đợi ở đây không?"
Bùi Diệp cho một đề nghị, toàn bộ đám người lắc đầu cự tuyệt.
Cứu cha mẹ là trách nhiệm chị em Liễu Diệp Tiên cô, đây là việc bọn họ nhất định phải làm, há có lý quăng trách nhiệm cho Tiểu Tú?
Tề Thiên Thạc và đôi mẹ con kia lại không có quyền lên tiếng.
Bọn họ cảm thấy đi theo Bùi Diệp có cảm giác an toàn hơn nên cùng theo đi lên.
Cha mẹ Liễu Diệp Tiên ở tại tầng 23.
"Đi thang bộ hay thang máy?"
Ngày đầu tận thế, hệ thống điện hoạt động bình thường, thang máy vẫn dùng ổn.
Đương nhiên, nếu thang máy xảy ra trục trặc sẽ không có ai đến giúp kiểm tra tu sửa.
"Đi thang máy đi..."
Thang máy tương đối nhanh.
Ban nãy Bùi Diệp lục được tấm thẻ phòng trên thân Zombie mặc trang phục lễ tân, khách sạn lớn nhiều quy củ, không có thẻ không thể sử dụng thang máy.
Thang máy vừa mở ra, một cỗ mùi hôi thối kèm mùi máu tươi đập vào mặt.
Một con Zombie đang ôm hai bộ thi thể ăn say sưa ngon lành.
Bùi Diệp không trực tiếp bạo đầu Zombie, ngược lại đợi Zombie nhào ra khỏi thang máy mới nổ, thuận chân đá nó văng xa tít.
"Chậc chậc, thê thảm ghê."
Bùi Diệp nhấn tầng 23, chủ động đứng bên cạnh hai bộ tàn thi, chỗ tương đối sạch sẽ chừa lại cho bọn người Liễu Diệp Tiên.
Sắc mặt người phụ nữ ôm con gái trắng bệch.
Chân bủn rủn đang run rẩy.
Lần đầu cô ta nhìn hai cỗ thi thể Zombie gặm nuốt hơn phân nửa ở khoảng cách gần như vậy, óc xương vỡ trộn lẫn máu tươi loang đầy mặt đất, các loại nội tạng như tim, gan, phổi, dạ dày, ruột non cũng bị Zombie bạo lực kéo ra rải rác bên ngoài. Khi thang máy đóng lại, mảng không gian chật hẹp không chỉ có mùi máu tươi, mùi hôi thối, còn có mùi phân nướƈ ŧıểυ thối chồng chất trong ruột. Người phụ nữ ráng nhịn mới không nôn ra.
Liễu Diệp Tiên mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, Tề Thiên Thạc nhường góc vắng sạch sẽ nhất cho bạn gái.
"May đã mang ủng cao su đi mưa."
Liễu Diệp Tiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bình thường chỉ có công nhân thi công công trường mang thứ này, giờ ở tận thế là lợi khí siêu hữu dụng!
Ủng cao su đi mưa rất dày, đế giày đệm thêm một lớp mềm chắc, chống bám bẩn hạn chế mài mòn còn có thể chống nước.
Siêu cấp hữu ích!
Thang máy bình ổn lên tới tầng 23.
Trong hành lang ánh đèn sáng tỏ du đãng vài con Zombie.
Bọn nó ngửi thấy mùi người lập tức lao qua, chưa đi bao xa đã bị Tề Thiên Thạc xem như bia ngắm chuẩn xác xử lý.
"Cậu xác định cha mẹ mình ở phòng 2306 tầng này?"
Tầng 23 đúng là có người sống, nhưng phòng 2306 không có người.
Liễu Diệp Tiên nói, "Đúng mà, bọn họ nói ở 2306."
Đám người tìm tới phòng 2306, lòng lạnh toát phát hiện cửa phòng mở toang, thẻ phòng