Editor: Đào Tử
___________________________
Ba tên côn đồ trước kia chỉ định doạ dẫm mười lăm ngàn điểm cống hiến, nhưng không ngờ hôm nay gặp vận lớn.
Bà già này là dê béo nhiều chất béo nhất!
Tài khoản điện thoại đặc chế của con dê béo này có cả thảy mấy vạn tiền tiết kiệm!
So với mong muốn nhiều mấy lần!
"Phát tài rồi, không bà ta còn rất có tiền."
Một tên lưu manh trong đó kích động nói thầm, không chút nghĩ ngợi nhập một con số thật lớn.
"Khai mật mã, nhanh! Không thì đánh chết bà!"
Dao găm trong tay lưu manh chuyển động qua lại trên cổ chủ quán.
Thậm chí chủ quán có thể cảm giác được lưỡi đao lạnh buốt dán trên da thịt làm người ta sợ hãi lạnh toát.
"Các người... Van cầu các người chừa chút tiền cho tôi đi..."
Tính cách chủ quán nội liễm ôn hòa, lúc này cũng không nhịn được lấy dũng khí cầu khẩn lưu manh.
"Chúng ta một nhà phải dựa vào số tiền này mạng sống a..."
Lưu manh mặt khinh thường phun một ngụm nước bọt sền sệt lại tanh hôi xuống mặt đất bên người chủ quán.
"Bà có sống hay không liên quan quái gì đến anh em bọn tôi? Thức thời thì hiếu kính cho chúng tôi, không thức thời thì cho bà hai đao, không được nữa ——" Giọng lưu manh thêm vài ý vị khác, dùng ánh mắt dò xét hàng hóa nhìn chủ quán, "Tuy rằng hơi già, nhưng dáng dấp vẫn được, da cũng không tệ. Bà không hiếu kính cho bọn tôi, chúng tôi sẽ kéo bà kéo tiếp khách, góp đủ nhiều tiền như vậy mới thôi."
Điểm cống hiến thành thật làm việc cho căn cứ kiếm được chỉ có thể miễn cưỡng ăn no bụng, hưởng thụ khác đừng suy nghĩ đến.
Chẳng bằng bí quá hoá liều.
Bất luận là trước tận thế hay sau tận thế, những hoạt động phi pháp này đều kiếm được tiền nhất.
Trước tận thế dám nghĩ không dám làm, sau tận thế trật tự sụp đổ, ngay cả Thái Hạo cũng chỉ có thể duy trì hoàn cảnh lớn hài hòa, rất nhiều địa phương chi tiết không để ý tới.
Trật tự là chết mà người là sống, bọn hắn vì lợi ích có thể nghĩ ra vô số biện pháp lẩn tránh trật tự, mưu tiền tài bất nghĩa.
Dưới vũ lực và ngôn ngữ uy hiếp, chủ quán run rẩy nói ra mật mã.
Lưu manh hài lòng thu hồi dao gọt trái cây.
"Sớm phối hợp như vậy có tốt không, đỡ chúng tôi lãng phí nước bọt."
Nếu đem toàn bộ trong tài khoản chủ quán chuyển đi, ba anh em bọn hắn một người có thể chia hơn hai vạn điểm cống hiến.
Đây chính là hai vạn điểm cống hiến đó, không phải hai ngàn hoặc hai trăm!
Đám phụ nữ kia, chơi với đứa trẻ tuổi xinh đẹp nhất trong số bọn họ một lần chỉ mới mười mấy điểm cống hiến, những phụ nữ già xấu bẩn thì chơi tùy ý.
Hơn hai vạn điểm cống hiến, anh em bọn họ muốn ngủ với phụ nữ nào chả được?
Đang lúc bọn hắn thật vui vẻ, kích động đến run rẩy nhập mật mã vào, kết quả ——
【 Lỗi chuyển khoản, phiền nhập mật mã lại 】
Lưu manh vừa nhìn thấy giao diện điện thoại đặc chế nhảy ra một khung này liền ngơ, cho là mình bị chủ quán lường gạt.
"Đm, con điếm, mày đùa bỡn tao!"
Lưu manh đang muốn vung một bàn tay cho chủ quán, kết quả mình đau đến nằm rạp trên mặt đất trước.
Chủ quán ngồi co ro tại nơi hẻo lánh ôm đầu, đau đớn trong dự liệu không rơi xuống, ngược lại là ba tên côn đồ không phân trước sau, cùng một chỗ ngã xuống đất.
"Thật sự là rác rưởi, virus Zombie sao để bọn hắn sống sót lãng phí không khí thức ăn nước uống thế?"
Bùi Diệp phủi tay, lại móc ra khăn ướt xoa tay.
Cũng không biết ba tên lưu manh bao lâu chưa rửa mặt tắm rửa, một thân hôi thối không nói, trên da còn tích lũy dầu trơn thật dày.
Dầu trơn với tro bụi trộn lẫn, hình thành một tầng vết bẩn.
Một cái tát của Bùi Diệp đánh tới, lưu manh bất tỉnh nhân sự, tay của cô cũng bẩn mất.
Chủ quán đang trong sợ hãi ngẩng đầu, phát hiện ba bóng người quen thuộc.
"Là các cô..."
Bùi Diệp giải thích nói: "Vừa nãy tôi nghĩ lại cảm thấy tràng cảnh vừa rồi không quá thỏa đáng, lo lắng sẽ gây phiền toái cho dì, nên theo tới xem."
Đúng lúc gặp ba tên côn đồ doạ dẫm bắt chẹt.
Bùi Diệp đưa tay kéo chủ quán lên.
Chủ quán trải qua một trận phong ba vừa rồi, nhìn hơi co quắp sợ sệt.
Bùi Diệp trấn an nói: "Không có việc gì, tôi đã để Thái Hạo ghi những người này vào sổ đen, chốc lát nữa sẽ có người tới xử lý."
Nếu còn có thể sống được...
Với lực tay của Bùi Diệp, một bàn tay ra, không chết cũng tàn phế.
Chủ quán chậm rãi trấn định lại.
Bà khó xử nói: "Một nửa khuyên tai ngọc không tìm được..."
Không đợi Bùi Diệp nói chuyện, bà lại vội vàng bổ sung một câu, sợ gây nên