Editor: Đào Tử
___________________________
"Cô nói hoa tai này?"
Cô gái nhìn Bùi Diệp lấy ra nửa cái khuyên tai ngọc, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Cái hoa tai này có chỗ nào kỳ quái sao?"
Bất kể nhìn thế nào đều là cái chất lượng không tệ lắm, nhưng vừa nhìn đã biết là vật dùng vật liệu thừa điêu khắc thành.
Trước tận thế cũng không thể bán giá quá cao.
Khi cô biết mấy người Bùi Diệp vì nửa cái khuyên tai ngọc bỏ ra mấy vạn điểm cống hiến, da mặt không khỏi giật một cái.
Cô làm công việc người liễm thi, dù là tờ giấy trắng chưa từng gặp người muôn hình muôn vẻ cũng bị nhuộm đen.
Trọng yếu nhất là, ranh giới đạo đức cuối cùng của cô không có cao như mẹ mình. Đợi cô biết mẹ mình nhầm "Trân châu thành mắt cá", "Giá thấp" bán một nửa khuyên tai ngọc ra, phản ứng đầu tiên của cô chính là ngay tại chỗ chém giá bán một nửa khác. Chỉ là ý nghĩ này không có biểu lộ ra, dù sao ngay cả giá trị khuyên tai ngọc ở đâu cô cũng không biết. Ngoại trừ vị khách hàng Bùi Diệp này, khách hàng khác chưa chắc sẽ dùng giá cao giống vậy thu mua một nửa khác.
Cô ta hỏi: "Cái khuyên tai ngọc là tôi nhặt được... Nhìn rất phổ thông, các cô tiêu tiền uổng phí làm gì?"
Bùi Diệp là ai chứ, sao cô có thể bị một đứa nhóc gài lời.
"Cái khuyên tai ngọc này là của một người bạn, nghe nói là vật tổ truyền của cô ấy, có ý nghĩa đặc thù." Bùi Diệp mở to mắt nói lời bịa đặt, còn nói rất ra dáng, "Khuyên tai ngọc là trước tận thế bị kẻ trộm, báo cảnh cũng không tìm về được. Chưa đợi được tin tức của cảnh sát, tận thế đã ập đến. Đoạn thời gian trước gặp, cô ấy còn đang tìm thứ này, thậm chí không tiếc ra khá cao treo thưởng."
Cô gái mặt ngoài không có phản ứng, nội tâm lại nửa tin nửa ngờ, đồng thời cũng có chút thất vọng.
Bùi Diệp lại nói: "Loại ngọc này mất quơ một phát được một nắm, tôi cũng khuyên cô ấy đừng tìm. Hiện tại lại là tận thế, tìm nó hệt như mò kim đáy biển. Không ngờ buổi sáng vừa trò chuyện xong, thời điểm đi dạo thị trường giao dịch gặp tại quầy hàng mẹ cô, đáng tiếc chỉ có một nửa."
Cô nói quá chắc chắn nghiêm túc, con ngươi nâu đậm tất cả đều thản nhiên, không có chút sơ hở nào.
Cô gái do dự một phen cũng tin lí do thoái thác này.
Tuy ngoài ý liệu, nhưng cũng hợp tình lý.
Nếu không phải loại lý do này, chẳng lẽ là khuyên tai ngọc giống trong tiểu thuyết có một cái không gian?
Thời điểm tận thế tiến đến, dưới cơn tuyệt vọng cô cũng đã làm giấc mộng xuân thu tương tự, cắt ngón tay của mình nhỏ lên vàng bạc ngọc thạch của mẹ, hi vọng chính mình là nữ chính tiểu thuyết kia.
Kết quả à... Tất nhiên là chảy máu vô ích chứ sao.
Tiểu thuyết chính là tiểu thuyết, không thể tin.
"Món khuyên tai ngọc kia chắc là lần trước đi ra ngoài làm việc sưu tập..." Cô gái cẩn thận hồi tưởng sau nói một cái địa danh, Bùi Diệp để Thái Hạo ghi chép lại, tiếp sau chính là từ trong tay "Đại Long ca" cầm một nửa khuyên tai ngọc, cô gái lại hỏi chủ quán, "Mẹ, hiện tại một nửa khuyên tai ngọc kia ở đâu?"
Chủ quán khổ sở nói: "Bị anh con lấy đi tặng người ta..."
Cô gái nghe xong lời này, lửa giận vừa đè xuống lại xuất hiện.
"Cái thằng phá của này cái gì cũng không biết làm, còn liên lụy chúng ta..."
Nói là "Lấy đi", nói trắng ra chẳng phải là "Trộm" sao?
Nếu không phải tận thế tiền tài đều cất giữ trong tài khoản mình, sợ là đều bị tên này trộm đi ăn uống cá cược chơi gái hết.
Ăn cắp hàng hóa cô gái vơ vét được từ khu Zombie luân hãm, sau đó bán đổ bán tháo ra ngoài hưởng thụ, đã không phải lần một lần hai.
Cô ở bên ngoài kiến thức nhiều, biết anh trai hờ này tiếp tục ăn hại nữa sẽ là kết cục gì.
Trước kia còn khuyên vài câu, mẹ cô cũng sẽ giáo dục đứa con riêng này, nhưng giáo dục hai lần đã bị ông ngoại bà ngoại con riêng mắt trợn trắng, cả ngày nói bên tai cha hắn "Mẹ kế đều là ác độc", "Mưu đồ gia sản con trai" không ai dám xen vào ước thúc hắn nữa.
"Cô biết 'Đại Long ca' này ở nơi nào không?"
Bùi Diệp không muốn đêm dài lắm mộng, đồ vật vẫn mau chóng nắm tới tay mới tốt.
Chủ quán chỉ biết là "Đại Long ca" là đại ca lưu manh phụ cận, ở nơi nào không biết, ngược lại cô gái rất rõ ràng.
Dù sao cũng làm người