Editor: Đào Tử
___________________________
Nó cũng tuyệt đối không bán đi sư phó nửa chữ!
Bị vầng sáng đại khả ái bao phủ, sau khi do dự ba giây ——
Anh bạn đầu heo chứng tỏ cái gọi vả mặt thật đau.
Hướng Thụy Quân hoàn toàn không biết nên bắt đầu phỉ nhổ lời anh bạn đầu heo từ đâu.
Liễu Diệp Tiên chớp chớp đôi mắt sạch sẽ trong suốt, nghi hoặc nói: "Ta nhớ « Tây Du Ký » có nói Trư Bát Giới là lợn rừng mà."
Lời này chất vấn thân phận anh bạn đầu heo, người ta lại mặc kệ.
"Lợn rừng thì thế nào?"
Liễu Diệp Tiên ngay thẳng trả lời.
"Lợn rừng phần lớn là lợn đen, nhưng « Tây Du Ký » nói Trư Bát Giới là mặt đen lông ngắn, mỏ dài tai to, mà ngươi là heo trắng."
Anh bạn đầu heo là lợn thịt nuôi nhà.
Không nói cái khác, chỉ một thân màu trắng nõn nà kia đã khác lợn đen.
Anh bạn đầu heo: "..."
Nó vốn là không thích nhân loại, Liễu Diệp Tiên còn lý luận lợn rừng heo nhà với nó, nó càng ghét phàm nhân hơn rồi.
"Phàm nhân có câu tướng tùy tâm sinh, lời này đặt trên thân thể ngươi rất đúng."
Xấu xí thì cũng thôi đi, tâm tư cũng xấu thế này?
Liễu Diệp Tiên: "..."
Trong lúc nhất thời phân không rõ lời này là khen hay cay độc.
Hướng Thụy Quân rút đao đặt ngang cổ anh bạn đầu heo.
"Sư phụ ngươi là ai?"
Anh bạn đầu heo ngửa đầu lên, xoay mặt sang một bên không nhìn Hướng Thụy Quân.
Biểu lộ kiểu "Bổn đại gia không nói đấy, năng lực các ngươi làm gì được lão Trư".
"Bọn ta muốn bắt sư phụ ngươi lúc nào?"
"Sư phụ Trư Bát Giới là đại sư Đường Tam Tạng, ngươi bị bắt, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đâu? Tam sư đệ Sa Ngộ Tịnh đâu?" Hướng Thụy Quân vừa hỏi xong, Bùi Diệp tức giận nói, "Mặt khác, sư đồ các ngươi đi Tây Thiên thỉnh kinh, sao lại sa vào tận thế rồi?"
Một đống lỗ thủng thiết lập, Bùi Diệp ngay cả phỉ nhổ đều chả muốn phun.
Anh bạn đầu heo nghe "Hằng Nga tiên tử" nói chuyện với mình, lập tức có loại cảm giác như gió xuân ấm áp, bị mê hoặc ngây ngất quên lối về.
Nó xấu hổ thấp giọng ấp úng nói: "Lão Trư ta cũng không biết nữa."
Bùi Diệp hạ giọng, tận lực ngưng tụ dị năng tại cuống họng.
Từng chữ cô nói rơi vào tai dị thú đều là tiếng trời, chớ nói chi là người sắp đặt thiết lập "Ham sắc đẹp" như "Trư Bát Giới" .
Căn bản không kiềm được!
Không chỉ mềm mại bên tai, hai chân cũng lâng lâng.
Anh bạn biểu thị không phải ý chí mình kém, rõ ràng là "Nữ yêu" huyễn hóa "Hằng Nga tiên tử" quá mê người.
"Như vậy thì ai biết?"
"Sư phụ biết!" Bùi Diệp nhoẻn miệng cười với nó, Anh bạn đầu heo đứng không yên, cúi đầu ấp úng nói ra một câu, bán "Sư phụ" nhà mình không còn một mảnh, "Thiên địa dị động, yêu nghiệt mọc thành bụi. Lão Trư ta và sư phụ còn có Đại sư huynh Tam sư đệ tách ra..."
Anh bạn đầu heo chất phác gãi gãi lông bờm màu trắng.
"... Sư phụ nói với lão Trư, lão Trư và hai sư huynh đệ bởi vì thiên địa dị động mà mất trí nhớ. May mắn sư phụ không chê, lão Trư mới có thể từ từ nghĩ lại được mình là ai. Tây Thiên thỉnh kinh à, sớm không cần lấy rồi. Phật Tổ thương hại chúng sinh thiên địa chịu tai kiếp, đặc cách thay đổi nội dung. Nhiệm vụ hiện tại của lão Trư là bảo vệ sư phụ, đáng tiếc Đại sư huynh và Tam sư đệ còn chưa tìm thấy, lão Trư ta một người đánh nhiều yêu nghiệt như vậy cũng lực bất tòng tâm lắm..." Anh bạn đầu heo nói đến đây, nước mắt liên tục rơi, hức hức hức, coi bộ chịu khổ không ít.
Đám người: "..."
Lặng nhìn anh bạn đầu heo hát niệm kể ra dáng, phảng phất có chuyện như thế thật.
Bùi Diệp hỏi nó: "Vì sao ngươi cho là bọn ta đến bắt sư phụ ngươi?"
Anh bạn đầu heo nói: "Thịt sự phụ đó, ăn một miếng trường sinh bất lão, yêu quái phàm nhân nào không động tâm? Gần đây yêu quái truy sát sư phụ nhiều cực, nếu chẳng phải không thể bỏ mặc sư phụ, Đại sư huynh và Sa sư đệ lại không ở đây, lão Trư thật muốn chia hành lý!"
Nó quăng tay áo, biểu lộ vừa ủy khuất vừa bất đắc dĩ.
"Ngươi xem đứa đó, đứa kia còn có nó... Yêu khí trùng thiên, ai biết những con yêu quái các ngươi tập hợp một chỗ muốn làm gì?"
Anh bạn đầu heo thực ủy khuất.
Không có Đại sư huynh bảo bọc Nhị sư đệ ngốc, tựa như