Editor: Đào Tử
____________________________
Ánh sáng vàng đầy trời chiếm cứ tầm mắt Bùi Diệp, thậm chí để cô sinh ra cảm giác choáng váng hiếm có.
Đợi ánh sáng vàng chói mắt biến mất, cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt cũng biến mất theo.
Bùi Diệp không khỏi cố gắng chớp mắt, tuyến lệ yếu ớt tràn ra nước mắt thấm ướt hai mắt khô khốc.
Tầm mắt từ mơ hồ chuyển thành rõ ràng.
Cô đắm chìm trong cảm giác khó chịu thân thể nát hóa thành ánh sao vàng, mất đi cảm ứng tứ chi, mấy giây vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Nằm ngửa trong bụi cỏ dại cao hơn nửa người, cuối tầm mắt là mặt trời, không khí hiện ra mùi bùn đất và cỏ dại, còn có hôi chua mùi mồ hôi cỗ thân thể này phát ra.
Vừa nhìn thấy cái này, cô liền biết mình lại bị hố.
"Móa!"
Bùi Diệp vẻ mặt hung ác thấp giọng chửi mắng.
"Có gan để ta trở về đập nơi ở nhà mi!"
Cỗ thân thể này có lẽ là quá lâu không dùng cuống họng, thanh âm khô khốc, một trận đau đớn như thiêu như đốt từ trong cổ truyền khắp toàn thân.
Tuy giọng nói rất không lưu loát, nhưng Bùi Diệp nghe được chủ nhân giọng nói còn nhỏ tuổi, trong giai đoạn chuyển giọng, đan xen giữa nam nữ.
Cô thấp giọng chửi mắng.
Bên tai không có tiếng trải lời của người bạn, chỉ có tiếng gió quét bụi cỏ phát ra rì rào rất nhỏ và động tĩnh công trùng nhỏ phát ra.
Bùi Diệp không thèm để ý cỗ thân thể này là thân phận gì, trò chơi phó bản lại có nhiệm vụ chi nhánh gì chờ hố mình, cô chỉ muốn muốn một người lẳng lặng.
Hai mắt hơi khép, tư thế từ nằm ngửa chuyển thành nghiêng người cuộn lại, một bên mặt dán bùn đất khô, cũng lười ngại bẩn.
Nhưng luôn có đứa không có mắt.
Bùi Diệp khép đôi mắt có mấy giây, thính tai nghe được động tĩnh sột soạt từ bụi cỏ xa đến gần.
Tuy nhắm mắt lại, nhưng tính phản xạ trong đầu Bùi Diệp lại toát ra các loại phán đoán.
"Vừa lúc, tao cũng đói bụng..."
Ngàn dặm đưa thịt rắn, lễ nhẹ nhưng tình nặng.
Há có chuyện không thu?
Bùi Diệp bỗng nhiên mở mắt ra, con rắn đen nhánh kia vừa bò qua tới.
Một người một mắt rắn bỗng nhiên đập vào mắt nhau.
Xác nhận xem qua, đó là mùi thịt không cách nào chống cự.
Con rắn nhỏ kia cũng là bê mới sinh không sợ cọp.
Chẳng những không có nội tâm kêu gào "Đại Ma Vương" tới, ngược lại rất dũng cảm phát lực phóng đến, lộ ra rắn răng về phía con mắt cô.
Nửa phút sau, con rắn bị người bạo lực kéo từ trên thân xuống, còn bị người kia tiện tay ném sang một bên lại đá phủ đầy bùn đất.
Mười phút sau.
Mùi thịt tản ra từ mảnh cỏ dại.
Trên cổ Bùi Diệp đeo một cái dây đỏ, dưới dây đỏ là một cái điện thoại siêu mỏng 5.6 inch, kiểu dáng thời thượng, mỹ quan gọn nhẹ.
Nó đi theo Bùi Diệp qua ba cái phó bản trò chơi, trước mắt là cái thứ ba.
Bắt thịt rắn đưa tới cửa, Bùi Diệp mở túi đồ trò chơi, lấy một cây kẹo que nhét miệng bên trong ép cảm giác đói bụng một tí, rồi móc ra cái bật lửa, thùng nước khoáng lớn, nồi bát và dao làm bếp, xử lý đơn giản con rắn xui xẻo kia, tùy ý thêm muối bắt đầu nấu.
Cô đang suy tư một trăm linh tám phương thức tử vong cho người bạn.
"Có gan để bà mua vé đến đánh cậu không?"
Càng nghĩ càng nổi giận.
Thịt rắn chín còn cần một ít thời gian, Bùi Diệp cất tâm tình phiền não lấy một điếu thuốc lá...
Hửm?
Một điếu thuốc lá?
Cô có nhiều thuốc như vậy khi nào?
Bùi Diệp lúc này mới phát hiện túi đồ của chính mình được người nhét tràn đầy, đồ vật mỗi một ngăn chứa đều hiển thị theo bao.
Hộp thư trò chơi cũng chất đầy đủ loại thuốc lá, rượu ngon.
Lửa giận ngút trời giống như bị người rót một chậu nước lạnh vào đầu, xì một tiếng dập tắt.
Tay cô mất khống chế ấn mở 【 Hệ thống ghi chép 】.
【 A Tể thu được offer công tác mới 】
【 A Tể phát hiện địa điểm công tác mới vật tư bần cùng, móc ra túi tiền nhỏ đếm... 】
Sau hàng loạt hoạt động tâm lí và hoạt động thực tế của A Tể, nó bỏ ra số tiền rất lớn mua một đống lớn rượu và thuốc lá cho Bùi Diệp.
Thậm chí còn gửi một phong thư rất tri kỷ.
【... Gần đây phải bận rộn giao ban, vào cương vị công tác mới... Những rượu thuốc lá này, cha phải tiết kiệm một chút nha 】
Bùi Diệp ngồi xổm dưới đất, trong lòng phát sầu, trong miệng ngậm điếu thuốc.
Trò chơi rác rưởi quả thật chèn ép điểm yếu của cô đến suýt sao.
Trò chơi là rác rưởi, nhưng A Tể vô tội.
Bùi Diệp hút một hơi thật sâu, để mùi thuốc lá nồng đậm tràn ngập lồng ngực, thư giãn cảm xúc ngang ngược.
"Rác rưởi, quay đầu tìm cậu tính sổ sách."
Bùi Diệp cũng không tin, phó bản trò chơi cặn bã có thể vô hạn...
Sớm muộn có một ngày