Editor: Đào Tử
_________________________
Lương thực chính của bách tính phổ thông đều là cơm mạch.
Cái gọi là cơm mạch chính là đem lúa mì còn cả vỏ nấu lên ăn, thường trộn lẫn đất cát hoặc sỏi nhỏ.
Bởi vì bóc vỏ lúa hay xây xát lúa mài thành bột cần nhân công chi phí quá lớn, bách tính bình thường không đủ sức.
Nồi cháo Bùi Diệp nấu lại là gạo trắng tinh, bỏ vỏ, không có trộn lẫn mảy may tạp chất!
Cháo nấu ra óng ánh trắng bóc, trong không khí phiêu tán mùi hương gạo thơm nồng, ngửi thôi cũng làm người ta không nhịn được thèm ăn nhỏ dãi.
Dù là Tần Thiệu gia thế tốt, cậu cũng không phải mỗi ngày đều được ăn gạo tinh lương.
Gạo nấu trong nồi, đưa vào cung có thể sánh ngang gạo cống đúng quy cách.
Tần Thiệu vừa ăn cháo hoa, vừa âm thầm phỏng đoán một lượt trong lòng.
Chất lượng cơm mạch bách tính dùng không tốt, trộn lẫn đất cát, sỏi nhỏ sẽ làm răng hư tổn, bởi vậy phán đoán một người xuất thân thế nào, thường thường phải nhìn hàm răng bọn họ. Răng Bùi Diệp mài mòn không nghiêm trọng nhưng cũng không liên quan tí nào đến chỉnh tề.
Điều này nói rõ cuộc sống trước đó của cô không giàu có, chí ít chưa tới trạng thái được ăn gạo tinh.
Bây giờ lại hào phóng mời hai người người xa lạ ăn, biểu hiện cũng cực kì tự nhiên, không có chút đau lòng.
Phảng phất việc ăn cháo, ăn mì nước thơm ngon tối hôm qua là chuyện nhỏ nhặt.
Hai điểm chi tiết đặt cùng một chỗ, rất có ý sâu xa.
Trong lòng có nghi hoặc, trên mặt lại không có lộ ra.
Bọn họ vẫn chưa quên hành động anh dũng lấy một địch trăm của Bùi Diệp tối hôm qua, hai người ra du học, không phải đi để bị người ta gϊếŧ người diệt khẩu.
Nguyên một nồi cháo toàn bộ tiến vào bụng ba người.
Ăn uống no đủ, Tần Thiệu nhìn thoáng qua mặt trời vừa nhô cao phía trên.
"Bùi nghĩa sĩ có tính toán gì?"
Thuận tiện lặng lẽ quan sát hành vi cử chỉ của Bùi Diệp.
Trực giác và con mắt nói cho cậu ta biết —— Trên thân cô gái trước mắt tràn đầy bí mật.
"Tính toán gì?"
Tần Thiệu cười nói: "Tiếp tục ẩn cư núi rừng, ngẫu nhiên ra hành hiệp trượng nghĩa, hay là du lịch khắp nơi mở mang kiến thức?"
Bùi Diệp đương nhiên sẽ không "Ẩn cư núi rừng", cô là cô gái phải chào hàng 100 cái nón xanh cho triều đình!
"Chắc là sẽ du lịch đây đó, rừng sâu núi thẳm ở lâu cũng nhàm chán, chỉ là... Ta không hiểu rõ ngoại giới..."
Tần Thiệu cười mời: "Nếu Bùi nghĩa sĩ chưa có nơi muốn đi, chi bằng đồng hành cùng bọn ta?"
Thân Tang nghe lời này không khỏi ngẩng đầu nhìn đồng bọn nhỏ một chút, không biết đồng bọn nhỏ có ý đồ gì.
Bùi Diệp không nhịn được nhíu mày: "Đồng hành?"
"Ta và bằng hữu đều là học sinh thư viện Thiên Môn, cùng nhau ra ngoài du lịch. Bây giờ thế đạo bất ổn, nếu có Bùi nghĩa sĩ đồng hành, sự tình giống hôm qua sẽ không phát sinh." Tần Thiệu thẳng thắn ngay thẳng nói, "Mạo muội hỏi một chút, không biết ý Bùi nghĩa sĩ thế nào?"
Bùi Diệp suy nghĩ một lát liền đáp ứng.
Cô không hiểu rõ thời đại này.
Hai phó bản trò chơi trước ít nhiều còn là bối cảnh khoa học kỹ thuật nảy sinh, bất luận là sinh hoạt hay là phương diện khác đều tương đối dễ dàng.
Đi ra ngoài có thể lái xe cá nhân hoặc là ngồi taxi, ngồi tàu điện ngầm, đi máy bay, thông tin có thể gọi điện thoại, video call, ăn cơm thì càng thêm thuận tiện, gọi thức ăn ngoài giải quyết. Cái phó bản trò chơi thứ ba không giống, đặt trong mắt Bùi Diệp có thể ví như thời viễn cổ.
Ra ngoài dựa vào đi, thông tin dựa vào rống.
Nếu không phải cô còn cái hack là dịch dinh dưỡng cung cấp, y theo lượng cơm cô ăn, không nổi binh tạo phản không nuôi nổi mình.
Bùi Diệp sảng khoái đáp ứng, Tần Thiệu còn hơi sửng sốt.
"Ta thu dọn chút đồ vật trước."
Cô không tiện lấy đồ từ túi đồ trước mặt Tần Thiệu Thân Tang, dứt khoát dời đồ thường dùng ra túi vải bên ngoài.
Quần áo tả tơi, một tay cầm trường côn màu trắng, một tay cầm túi đồ, nhìn thế nào cũng giống ăn mày trong tiểu thuyết võ hiệp.
Hai người Tần Thiệu trợn mắt hốc mồm nhìn.
"Bùi nghĩa sĩ có muốn đi tới gần hương trấn mua hai bộ y phục có sẵn?"
Hai người bọn họ ăn mặc sạch sẽ, Bùi Diệp một bộ trang phục ăn mày đi theo phía sau, trông giống như là kẻ xấu ăn cướp muốn theo đuôi.
"Ta cũng muốn, nhưng ta không có tiền."
Bùi Diệp nói vô cùng thản nhiên, hai người Tần Thiệu lại lần nữa trầm mặc thật dài.
Bữa cháo buổi sáng kia, dư sức để Bùi Diệp mua trăm bộ y phục.
Bùi Diệp cũng biết hình tượng mình có vấn đề, lấy khăn choàng cổ lớn