Editor: Đào Tử
_________________________
【 Cậu ấy ở ngay bên cạnh ngài 】
Sáu chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Lê Thù trải nghiệm cảm giác từ vui sướng đến tuyệt vọng.
Hắn vô thức nghiêng đầu nhìn sang vị trí bên tay phải mình.
Rỗng tuếch, không có cái gì.
"... Nơi này không có Lê Lộ..."
Giọng Lê Thù không bị khống chế run rẩy.
Không phải là bởi vì hoảng sợ e ngại, mà là bởi vì không tin.
Câu tiếp theo của Bùi Diệp liền phán quyết "Tử hình" cho việc này, cô nói: "Cậu ấy ở ngay chỗ ngài nhìn, chỉ là ngài không nhìn thấy cậu ấy thôi."
Lê Thù không nhìn thấy, nhưng Bùi Diệp nhìn thấy.
Thiếu niên quỷ tên "Lê Lộ" với vẻ mặt thỏa mãn đang đứng bên cạnh Lê Thù.
"Ân nhân, tiên sinh không nhìn thấy ta."
Thiếu niên quỷ phát hiện ánh mắt Lê Thù không rơi vào ngay mặt mình, vui sướng dâng lên vơi đi nhiều.
"Cậu là quỷ, ngài ấy là người. Hai người hai giới âm dương cách trở, đương nhiên không nhìn thấy cậu."
Bùi Diệp khiến thiếu niên quỷ sa sút vô cùng, biểu lộ ủy khuất gần như muốn rơi nước mắt.
Lê Thù bỗng nhiên nắm chặt hai tay thành quyền, nhờ vào đó ức chế xúc động run rẩy.
"Cô đang nói chuyện với ai?"
Lê Thù chú ý tới ánh mắt Bùi Diệp rơi vào vị trí bên vai phải mình, phảng phất có một người đứng nơi đó.
Điều này để Lê Thù ý thức được "Lê Lộ" thật đã chết rồi.
Bùi Diệp nói: "Thư đồng của ngài, thiếu niên lang tên Lê Lộ."
Lê Thù bỗng dưng trầm mặc hồi lâu.
"Cậu ấy chết thế nào?"
Lý trí nói cho Lê Thù, hắn bị người thực hiện bức cung đắp giấy, tất nhiên là chuyện đã bị lộ.
Hắn còn nguy hiểm đến tính mạng, Lê Lộ nào có an toàn?
Nhưng chân chính xác nhận tin Lê Lộ chết, khoảnh khắc ấy cảm giác áy náy gần như bao phủ cả người hắn, cảm giác ngạt thở không thua gì ba tấm giấy che mặt.
"Bị người ta bắn một mũi tên xuyên tim chết."
Cô dừng một chút, bổ sung một câu.
"Hẳn không chịu đựng quá nhiều đau đớn."
Từ tử tướng tương đối sạch sẽ cũng có thể nhìn ra được.
Tuy sau khi chết thi thể bị dã thú chia ăn rất thảm, nhưng khi còn sống chỉ gặp một mũi tên.
Lê Thù không có nửa điểm được an ủi, dường như hắn muốn trừng mảnh đất trống ra một cái hố.
"Cô nói cậu bé ngay ở chỗ này?"
Bùi Diệp nhìn thiếu niên quỷ đang cố gắng trấn an Lê Thù, gật gật đầu.
"Ân nhân có thể để ta nhìn cậu ấy một hồi được không?"
Nể mặt mũi một vạn công đức, Bùi Diệp rất có kiên nhẫn với Lê Thù.
"Khách hàng tiềm năng" có quyền hưởng thụ phục vụ VIP.
"Có thể, chỉ cần ngài không sợ."
Đưa tay tùy ý vẽ một cái "Khai nhãn phù", đánh nó vào mi tâm Lê Thù, đối phương chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh buốt giây lát, nơi trước kia không có vật gì chậm rãi hiện lên một bóng người quen thuộc.
Còn chưa kịp vui sướng, liền bi thương phát hiện Lê Lộ khác với lúc trước.
Rõ ràng nhất chính là cặp mắt toàn bộ đen nhánh tĩnh mịch, không có chút tròng trắng ấy, da thịt thật vất vả nuôi trắng một chút trở nên xám xịt. Quanh thân thiếu niên quỷ thân hình suy nhược còn quanh quẩn âm khí màu đen như sương mù, tất cả đều tỏ rõ sự thật rằng cậu ta "Không phải người sống"!
"Tiên sinh..."
Thiếu niên quỷ mất tự nhiên níu lấy tay áo, cúi thấp đầu không dám nhìn vào mắt Lê Thù.
Lê Thù nhìn thiếu niên mới cao ngang ngực mình, áy náy, sau khi bi thương là buồn bã vô tận.
"... Là Thù có lỗi với cậu..."
Hắn đưa tay muốn khẽ vuốt đỉnh đầu thiếu niên, bàn tay lại xuyên qua búi tóc đối phương.
Mắt thấy được, tay lại sờ s.oạng hư không.
Lê Thù lại trịnh trọng hành đại lễ, thấy Lê Lộ lúng túng, mấy lần muốn đỡ Lê Thù lên, lại bất lực nhìn thân thể mình xuyên qua người hắn.
Một màn này làm tâm tình thật vất vả bình ổn của cậu ta lại nổi gợn sóng.
"Tiên sinh, nếu có kiếp sau..."
Lê Thù hành lễ xong, thiếu niên quỷ liền cảm giác được một lực hút mình lên trên.
Vốn là hồn thể nhẹ nhàng không bị khống chế trôi về hướng bầu trời...
"Ta, ta là..."
Lê Lộ mờ mịt nhìn tay dần dần tiêu tán, Lê Thù thì hốt hoảng muốn bắt cậu ta lại, đồng thời ánh mắt cầu cứu Bùi Diệp.
Bùi Diệp nhắm mắt cảm giác một hồi, hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
"Cậu ấy nên đi âm phủ báo cáo."
Mỗi thế giới quy tắc âm dương hai giới đều không giống nhau lắm, thế giới nơi đây có vẻ không cho phép có âm hồn lâu dài ở lại dương thế.
Có lẽ là bởi vì duyên cớ này, Bùi Diệp mới không thấy được cô hồn dã quỷ.
Đương nhiên --
Cũng có thể là thế giới này còn chưa bùng nổ dân số, nhân khẩu Phong Đô cũng không có quá tải...
Biết được Lê Lộ muốn đi Phong Đô đưa tin, Lê Thù cũng để tay xuống.
Hắn không muốn