(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Vòng bằng hữu lão đại ngành làm giả


trước sau

Editor: Đào Tử

_______________________

"Hoang đường! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

Cố Ương lập tức thét lớn, ngực chập trùng không ngừng.

Không biết cỗ lửa này hướng về phía Lê Thù gan to bằng trời cái gì cũng dám nói, hay là hướng về phía người làm giả hổ phù.

"Hổ phù là năm đó Thế Tông dùng ngàn vàng thuê đệ tử Mặc gia chế tạo, thế gian độc nhất vô nhị, chỉ có một cái!"

Mặc dù Bùi Diệp và Thân Tang từng đề cập khả năng làm giả hổ phù, nhưng đều bị Cố Ương phủ định.

Cái suy đoán này quá hoang đường!

Lê Thù có thể hiểu tâm tình Cố Ương, nhưng hắn vẫn phải nhẫn tâm nói ra chân tướng.

"Cố tiên sinh chắc chắn thế gian không có vật ngụy tạo lấy giả tráo thật?"

Lê Thù hỏi không chút khách khí.

Cố Ương yên lặng mấy hơi nói không ra lời.

Hắn cố gắng ổn định tâm thần.

"Ngươi biết cái gì?"

Cố Ương cố gắng không nghĩ tới hổ phù bị làm giả sẽ dẫn phát náo động thế nào, hiện tại trọng yếu nhất là giải quyết mớ hỗn độn trước mắt.

Lệ thành bị phá, Triều Hạ chắc chắn sẽ lâm vào cục diện bị động bị đánh.



Thân là học trò Tần lão, Cố Ương quá rõ tình trạng hiện giờ của Triều Hạ --

Nhìn như phồn vinh rực rỡ, kì thực bên trong thối rữa.

Bất luận là trong triều hay là bên ngoài đều tồn tại tai họa ngầm nghiêm trọng, bọn họ không thể để thua dù là một trận chiến tranh.

"Tại hạ nói hai mươi bốn năm đều chu du các nước cũng không phải khoa trương bịa chuyện, những năm ấy may mắn kết được nhiều bằng hữu cùng chung chí hướng." Lê Thù nói: "Cố tiên sinh chắc chắn hổ phù Phượng gia quân không cách nào mô phỏng, là bởi vì ngài biết nhánh Mặc gia năm đó tham dự chế tạo hổ phù sớm đã bị đứt đoạn truyền thừa. Nhưng Mặc gia truyền thừa không chỉ dựa vào huyết thống, còn dựa vào sư đồ, sao ngài có thể khẳng định không có bản vẽ tư liệu lưu truyền hậu thế?"

Lê Thù vừa nói xong, tay Cố Ương giấu trong tay áo run nhè nhẹ.

"Vì sao ngươi biết những việc này?"

Lê Thù hơi ngượng ngùng nói: "Hổ phù ngụy tạo ấy... Có lẽ còn có một phần 'Công lao' của tại hạ."

Đáp án này quả thực vượt quá dự kiến của bốn người ở đây.

Ngoại trừ Bùi Diệp, ba người còn lại sinh sát ý nặng nhẹ không đồng nhất với Lê Thù.

"Giả tạo hổ phù" vốn là trọng tội tru sát cửu tộc, Lê Thù lại dám tại nói ra trước mặt bọn họ, không sợ chết sao?

Tâm tình Bùi Diệp bình thản, ánh mắt cô khẽ dò xét Lê Thù bình tĩnh từ đầu đến cuối, cảm thấy hơi kinh ngạc.

Lê Thù lúc này và hắn lúc chịu hình ở lều vải cách biệt một trời.

Dù là đối mặt với ba người sinh sát tâm với hắn, vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, phảng phất hết thảy đều nắm trong tay.

"Lời Hợp Trọng là có ý gì?"

Ba người khác đều không có ý nói tiếp, Bùi Diệp chỉ có thể dẫn lời một chút.

Lê Thù từ tốn nói: "Tại hạ có một vị bằng hữu quen biết nhiều năm, thân phận bằng hữu không tiện nói rõ, điều duy nhất có thể lộ ra chính là thuộc một mạch Mặc gia, tổ tiên dường như có chút quan hệ với nhánh Mặc gia năm đó. Chỉ là một mạch ấy vì trốn tránh chiến hỏa các quốc gia buộc phải mai danh ẩn tích, truyền đến đời bằng hữu ấy đã hiu quạnh, chỉ có rất nhiều sách cổ cuộc tranh tổ tiên còn để lại trong nhà."

Là một kẻ nghèo chạy loạn du lịch khắp thế giới, kỹ năng sinh tồn dã ngoại của Lê Thù rất cao nhưng cũng khó đỡ thời tiết xấu.

Một khắc trước trời nắng chang chang, một khắc sau mưa to như trút nước.

Hắn cứ như vậy chật vật tránh mưa ở một chỗ sâu trong núi.

Nơi này chính là nơi cả nhà bằng hữu ẩn cư.

Lê Thù và bằng hữu mới quen đã thân, một đêm thoảng qua xưng hô như bạn thân, không giữ lại chút nào chia sẻ tâm đắc kinh nghiệm với nhau.

Hai tháng sau, Lê Thù tiếp tục lên đường du lịch khắp thế giới, nhưng vẫn không đứt đoạn liên lạc với bằng hữu.

"Khoảng tầm một năm trước, bằng hữu đột nhiên viết thư tới."

Tần Thiệu không kịp chờ đợi truy vấn: "Trên thư viết cái gì?"

Lê Thù nói: "Chỉ là thư trao đổi ân cần thăm hỏi bình thường, nhưng cách hành văn có vài phần cổ quái, tại hạ tiện ý biết y gặp phiền toái."




Về sau bằng hữu lại viết mấy phong thư cho Lê Thù.

Lê Thù nặng nề nói: "... Bằng hữu đột nhiên hào hứng, nói là muốn khôi phục một tấm tàn đồ cơ quan của tổ tiên..."

Bởi vì hắn quét đầy độ thiện cảm của người bạn, tàng thư trong nhà bằng hữu cũng tùy ý cho Lê Thù mượn đọc sao chép.

Tự nhiên Lê Thù cũng từng thấy
một phần tấm tàn đồ ấy.

Năm đó hai người còn uống rượu nghiên cứu thảo luận cơ quan tinh xảo trên tàn đồ, cảm khái tiên tổ thật xảo diệu, chế được một vật tinh xảo như thế.

Dù sao cũng là tấm tàn đồ, triệt để phục hồi như cũ cũng không có giá trị còn lãng phí thời gian và sức lực, bạn bè lại là người nhiệt huyết mấy hồi, hắn mau chóng bị những thứ khác kéo lực chú ý, liền gác tàn đồ cơ quan ra sau ót, không nghĩ tới nhiều năm sau lại lần nữa nhắc đến.

Không chỉ như vậy, bằng hữu chứng ung thư trì hoãn thời kỳ cuối còn sinh hứng thú và nhiệt tình cực lớn với nó.

Lê Thù muốn hỏi thăm lại sợ hại bằng hữu, liền tận lực giúp hắn.

Tấm tàn đồ ấy có một phần ba là Lê Thù giúp đỡ phục hồi như cũ.

"... Tại hạ lúc ấy không biết rõ để gì, cho đến khi vào Phượng gia quân, tình cờ liếc qua hổ phù mới tỉnh ngộ."

Bằng hữu nhà mình tuyệt đối bị người nào đó buộc giả tạo hổ phù!

Hổ phù ấy giả tạo đến gần như hoàn mỹ, hợp lại khớp từng li với nửa khối hổ phù của Phượng gia quân.

Cố Ương nghe mà huyết áp muốn tăng vọt.

Tần Thiệu chần chờ nói: "... Nhưng... Điều binh cũng không chỉ cần hổ phù liền có thể làm được, còn phải đóng dấu văn thư..."

Lê Thù nói: "Cái đó..."

Đám người bỗng dưng run lên.

Lê Thù tiếp tục nói: "Cái đó cũng là giả."

Cố Ương hít sâu một hơi nói: "Ngươi khẳng định như vậy?"

Lê Thù nói: "Tại hạ quen biết bằng hữu hơi nhiều... Ừ... Trong đó có hai vị tương đối đặc thù, một vị am hiểu thư pháp, nhìn chữ người khác một chút liền có thể bắt chước tám phần, cẩn thận luyện liền có thể tương tự đến chín phần, một vị khác khắc ấn cực xuất sắc..."

Hắn quét giá trị hảo cảm mỗi người bạn đầy thanh, rất rõ sở trường thế mạnh của bọn họ.

Lê Thù chưa từng thấy bút tích của thái tử Triều Hạ, cũng chưa từng thấy tư ấn vị Thái tử này, nhưng hắn từng gặp kiệt tác của bằng hữu đấy.

Khi hắn nhìn thấy nửa cái hổ phù, văn thư đóng dấu điều binh, lập tức tâm lạnh một nửa.

Đám người: "..."

Đây là giao hữu khắp thiên hạ?




Bùi Diệp cũng không đủ sức đâm chọt.

Nếu Lê Thù có vòng bằng hữu, xem chừng đều là lão đại ngành làm giả.

Cố Ương một tay chống cằm, biểu lộ bất thiện nhìn Lê Thù.

Hắn đang do dự có nên bán Lê Thù hay không, nhờ vào đó ngăn cản Phượng gia quân điều binh Bản thành...

Lê Thù dường như không đem phần nguy hiểm này để trong mắt.

"Theo tại hạ biết, trước mắt quyền khống chế Phượng gia quân nằm trong tay thái tử Triều Hạ?"

Cố Ương lãnh đạm nói: "Thì sao."

Lê Thù cười cười nói: "Tình cảnh vị thái tử này không ổn rồi."

Đến tột cùng là ai nấp trong bóng tối, thình lình muốn kéo vị thái tử này xuống ngựa?

Còn tìm bằng hữu Lê Thù quen biết?

Phải biết Lê Thù giao hữu bất kể xuất thân gia thế, đều xem năng lực và hợp mắt, mấy người bằng hữu hắn nói phân tán các quốc gia khác nhau, bởi vì tác phong khiêm tốn ít có người biết.

Người bày kế sách này là ai, thế mà có thể tinh chuẩn tìm tới bọn họ, bày ra cái bẫy như thế?

Lê Thù không thèm để ý thái tử Triều Hạ sống hay chết, nhưng hắn không cách nào dễ dàng tha thứ những người kia giở mưu kế hy sinh bách tính.

Bách tính Lệ thành vô tội tính sao đây?

__________________

Đào: Chờ mòn mỏi mới đủ vote đăng chương


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện