Editor: Đào Tử
____________________________
Trong thời gian hai người nói chuyện, một toán binh lính tuần tra đi qua bên ngoài quán trà.
Thanh niên ép màn che thấp hơn, cúi đầu giả bộ thưởng trà, cố gắng giảm cảm giác tồn tại.
Nước trà vào miệng, vị chát chát không nói còn mang chút mùi lạ khiến thanh niên không khỏi nhíu mày.
Đây là trà rẻ nhất quán trà.
Nói là trà, chẳng qua là một nắm vụn trà nhỏ thấp kém, ba văn tiền liền có thể vô hạn uống đến bụng no nước.
"Cổng thành kiểm tra nghiêm hay không?"
Y uống một ngụm liền để chén sành đất trong tay xuống.
Đợi binh lính tuần tra đi khuất, thanh niên mới tiếp tục hỏi thăm.
Câu trả lời của tráng hán hiển nhiên không phải một tin tức tốt, hắn nói: "Cực kỳ nghiêm, mỗi người vào thành ra khỏi thành đều phải tra xét mới cho đi."
Không ra khỏi thành được, nhưng đợi trong thành cũng không an toàn.
Với việc lục soát và kiểm tra ngày càng dày đặc, phạm vi an toàn của bọn họ sẽ thu hẹp thêm một bước.
Cứ tiếp tục như vậy, bị bắt là chuyện sớm muộn.
Thanh niên hạ mắt, lặng yên suy nghĩ đối sách, tráng hán không nhịn được mở miệng.
"Lang quân... Ngài nói xem bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Đợi trong thành chính là ngồi chờ chết, ra khỏi thành lại có nguy cơ bị bắt, nhưng cũng không thể ngồi yên chứ?
Thanh niên thở dài: "Chờ một chút... Chúng ta không thể tự loạn trận cước."
Tráng hán nói: "Hết thảy đều nghe lang quân phân phó."
Hắn thật bội phục người thanh niên trước mắt này, cũng bị bản lĩnh của y làm tin phục.
Thanh niên trông cũng chỉ tầm hai lăm hai mươi sáu tuổi, tâm kế mưu tính lại sâu hơn hết những người hắn từng gặp.
Tráng hán kính nể loại người này nhất, với thêm thanh niên đối đãi với mình có ân, bất tri bất giác liền có chút mù quáng tín nhiệm với y.
Đợi binh lính tuần tra đi xa, thanh niên áo xám lấy tiền từ trong túi tiền ra đặt lên bàn, bảo với chủ quán mới đứng dậy rời đi.
Tráng hán theo sát đứng lên, hai người một trước một sau đi vào nơi trú chân tạm thời.
Nói là nơi trú ngụ, trên thực tế chính là gian nhà miễn cưỡng có thể che nắng che mưa.
Tráng hán đi theo thanh niên vào nhà, quay người thăm dò xem xét tình huống xung quanh, xác định không có người theo dõi mới đóng cửa lại.
Thanh niên cầm bọc hành lý, thu xếp những thứ trọng yếu vào xong, nói: "Chúng ta đi tiểu trúc Kết Duyên một chuyến."
Tráng hán sửng sốt.
"Tiểu trúc Kết Duyên? Hiện tại? Lang quân, nói không chừng người kiểm tra còn ở đây..."
Nói là tiểu trúc Kết Duyên, kỳ thật chính là một nhà nữ quán trung đẳng.
Tráng hán không hiểu lang quân nhà mình không nghĩ cách bỏ trốn, sao còn muốn hưởng nữ nhi hương, ôn nhu hương chứ?
Thanh niên nhìn tháng qua liền biết tráng hán nghĩ sai.
"Không phải ngươi muốn ra thành sao?"
Tráng hán gãi gãi ót, chất phác nói: "Muốn chứ, nhưng có liên quan gì đến đi loại địa phương kia?"
Thanh niên giải thích: "Địa phương càng hỗn loạn, càng dễ dàng đục nước béo cò."
Tráng hán nói quanh co: "Nhưng mà... Bên kia có người kiểm tra..."
"Kiểm tra thì kiểm tra, còn nữa -- Kiểm tra có cẩn thận cũng sẽ không lột quần áo mỗi một ân khách hoặc là tẩy trang các nương tử..."
Chân dung truy nã có bao nhiêu trừu tượng, thanh niên không cần tận mắt nhìn cũng biết.
Nhìn như nguy hiểm, kỳ thực là chỗ ẩn nấp tương đối an toàn.
Trọng yếu nhất chính là --
"Chúng ta muốn ra khỏi thành nhất định phải qua bên kia."
Tráng hán: "???"
Tuân thủ nguyên tắc "Không hiểu thì hỏi, hỏi còn không hiểu thì ngoan ngoãn làm theo", tráng hán không có nửa điểm ý kiến với sắp xếp của thanh niên.
Nếu không phải thanh niên an bài, cái mạng này của hắn đã sớm chầu trời.
Kỳ thật hiện tại hắn cũng không rõ ràng thanh niên làm thế nào biết Phượng gia quân muốn xuống tay với bọn họ.
Đáp án này thật ra rất đơn giản.
Thanh niên cười nói: "Bởi vì Lê Hợp Trọng biến mất."
Tráng hán không chỉ một lần nghe thanh niên đề cập "Lê Hợp Trọng", mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng cũng biết lang quân nhà mình đánh giá người này khá cao.
"... Lang quân, cái này có liên quan đến Lê Hợp Trọng?"
Lê Hợp Trọng biến mất, cho nên bọn bọ phải trốn?
Thanh niên không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi thu ý cười.
"... Ta hoài nghi Lê Hợp Trọng cũng là người vị nương tử kia."
"Thật vậy?"
Tráng hán nghe vậy lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên hắn biết "Nương tử" thanh niên nói là ai, đó là một cô gái hơi cổ quái nhưng tâm địa hiền lành.
Nếu không nhờ cô ta, tráng hán cũng vô pháp trốn khỏi tử lao.
Cô gái kia cứu hắn, không đòi hỏi cái gì, chỉ cần hắn đi theo bên người thanh niên học tập.
Tráng hán cảm thấy yêu cầu này cổ quái.
Nào có người chạy quan hệ khắp nơi
cứu hắn từ tử lao ra chỉ vì để hắn đi theo thanh niên trông bất phàm học này học kia?
Phụ mẫu của hắn cũng không thể cho điều kiện tốt như vậy đâu.
Mặc dù như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nhưng hắn cũng khắc chế tính tình của mình, nghiêm túc đi học.
Hắn cũng là người trưởng thành, nên cân nhắc tương lai của mình, nếu có thể học được chút bản lĩnh làm rạng rỡ tổ tông, phụ mẫu cũng có thể nhắm mắt.
Thanh niên nói: "Dĩ nhiên là thật."
Tráng hán vuốt cằm nói: "Nếu như vậy, vì sao không báo cho lang quân?"
Bọn họ và Lê Hợp Trọng biết nhau, khả năng lộ sơ hở chẳng phải càng nhỏ hơn?
Mặt thanh niên lộ vẻ giễu cợt.
"Bởi vì 'Đạo khác biệt mưu cầu khác nhau', càng bởi vì 'Lòng người cách một tầng bụng'."
Tráng hán lắc đầu.
Thanh niên than thở không nói tỉ mỉ.
Thiên hạ chia cắt quá lâu, quốc lực các quốc gia chênh lệch không lớn mang ý nghĩa trạng thái chia cắt sẽ còn tiếp tục duy trì.
Chỉ khi một góc trong đó mất đi cân bằng, mới có thể thúc đẩy thống nhất.
Mà thống nhất từng nước nhỏ tất nhiên sẽ có đổ máu hy sinh, không phải bách tính Triều Hạ cũng sẽ là bách tính quốc gia khác.
Bởi vậy y cũng không ngại vị nương tử ấy hố Phượng gia quân, dù sao y cũng không phải người Triều Hạ.
Nhưng vị Lê Thù này thì khác.
Hắn không đồng ý hy sinh vô nghĩa.
Tác phong Diêm Hỏa La đánh trận ở đâu liền giết tới đó làm cho Lê Thù chán ghét.
Triều Hạ và Diêm Hỏa La, Lê Thù tất nhiên lựa chọn cái trước.
Bởi vậy nếu Lê Thù phát hiện văn thư điều binh có dị thường, tuyệt đối sẽ làm trái lập trường vị nương tử ấy, bí mật truyền tin tức ra ngoài.
Lê Thù không rõ tung tích, hoặc bị vị nương tử ấy phát hiện xử lý xong, hoặc là người ngoài cứu hắn đi.
Bất luận là loại suy đoán nào, y và tráng hán đợi ở Phượng gia quân cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cân nhắc cho sự an toàn, y giả bộ muốn đi nữ quán Lệ thành tìm vui, kì thực bí mật quan sát động tác của Phượng gia quân
Kết quả để y đoán trúng thật.
Về phần vì sao nói "Lòng người cách một tầng bụng"?
Ha ha, xem chừng vị nương tử ấy căn bản chưa từng tin bọn họ, cũng lo lắng biến số tăng nhiều, cho nên mới không lộ ra sự tồn tại của Lê Thù.
Đương nhiên --
Thanh niên cũng chưa từng tin người kia.
"Chúng ta đi thôi."
Thanh niên thu ý nghĩ dư thừa, đè thấp mũ màn che, đi theo tráng hán tiến vào tiểu trúc Kết Duyên.
Bách tính Lệ thành không hề biết mình mới nhặt về một cái mạng từ chỗ Diêm Vương gia, vẫn từng bước sinh hoạt bình thường.
Trinh sát Phượng gia quân phát hiện quân đội Diêm Hỏa La có dị động.
Thống soái giật mình chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người đồng thời cũng bắt đầu "Tương kế tựu kế".
Đây hết thảy không chút liên quan đến ăn chơi đàng điếm nơi nội thành.
"Tần Thiệu, cậu xem tấm mặt nạ này của ta thế nào?"
Bùi Diệp ướm chiếc mặt nạ vẽ hình hồ ly lên mặt.