(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Tiểu trúc Kết Duyên


trước sau

Editor: Đào Tử

____________________________

Sắc trời tối mịt, trăng sáng treo cao.

Khi phần lớn bách tính chìm vào mộng đẹp ngon ngọt, thì những khu dân cư lân cận lại càng có sức sống, người đi đường không giảm trái lại còn tăng.

Đa phần người đi đường đều là đàn ông trai tráng ăn mặc khác nhau, lời nói đặc khẩu âm, khi thì gật gù đắc ý hết nhìn đông tới nhìn tây, khi thì trêu chọc những cô gái đi ngang qua. Ngoại trừ bọn hắn, còn lại chính là các cô gái tựa bên cạnh cửa, cạnh cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn ra xa vung khăn.

Tuổi bọn họ bất đồng.

Tuổi nhỏ cũng chỉ mười một mười hai tuổi, lớn tuổi có ba bốn ba lăm.

Điểm giống nhau duy nhất là từng người trang điểm đậm diễm lệ, quần áo quá đơn bạc dưới cái thời tiết này.

"... Thì ra đây chính là dựa kề người đẹp..."

Mặc dù Tần Thiệu không có nhìn xung quanh, nhưng vô ý nhìn thấy các cô gái mặc hở hang cũng sẽ đỏ mặt, biểu lộ tràn ngập hiếu kỳ cố kìm nén.

"Nghe cậu nói vậy, cậu chưa từng tới?"

Tần Thiệu đàng hoàng nói: "Từng có đồng môn mời... Chỉ là ta không thích mà tổ phụ bọn họ cũng không cho phép."

Bùi Diệp: "..."

Nếu cô nhớ không lầm, Tần Thiệu cũng mới mười hai tuổi mà?

"Cậu và vị đồng môn ấy quan hệ tốt không?"

Tần Thiệu không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn lắc đầu.

"Quen biết hời hợt."

Bùi Diệp nói: "Ta cũng cảm thấy loại người này không đáng quen thân. Ta nhớ cậu vừa tròn mười hai tuổi, trước khi du học cũng mới mười một? Dụ dỗ đứa trẻ mười một tuổi đi ngõ liễu trăng hoa, nếu lực khắc chế của cậu không sâu, có lẽ sẽ sa vào đây ngay, nghiêm trọng hơn sẽ còn triệt để phế."

Cô vẫn kiên định với nguyên tắc ba mươi trở xuống đều là vị thành niên.

Dù là Tần Thiệu mười hai tuổi đặt trong mắt người ngoài đã là người hơi lớn.

Hai tay Thân Tang khép trong tay áo, nhắc nhở Bùi Diệp một chuyện.

"Tuổi Bùi nghĩa sĩ có vẻ còn nhỏ hơn Thiệu đệ mấy tháng."

Tiêu chuẩn kép thì thôi, giọng điệu giáo huấn người còn rất có dáng vẻ trưởng bối.

Thân Tang khá may mắn có mình đi theo.

Nếu để tổ phụ Thiệu đệ biết cháu mình du học bơi tới ngõ liễu trăng hoa, Thân Tang cảm thấy ông ấy sẽ có loại xúc động trời đất tối sầm ngay.

"Ta chỉ là hiếu kỳ đến xem, chỉ động mắt không động tay chân."

Bùi Diệp nói hùng hồn ưỡn ngực ngẩng đầu.

Lê Thù trầm mê chơi game đột nhiên bổ một đao.

"Theo ta thấy, ngược lại ân nhân am hiểu rất sâu là đằng khác."

Tuổi nhỏ như Tần Thiệu, chín chắn như Thân Tang, hai thiếu niên choai choai ít nhiều còn có hiếu kỳ với nơi đây.

Chỉ có Bùi Diệp nhỏ tuổi nhất không cảm thấy kinh ngạc, đuôi mắt còn mang một chút bắt bẻ, ánh mắt to gan chạy trên thân hoa nương và ân khách. Xem nhẹ mặt của cô, chiều cao của cô, giới tính của cô, Lê Thù nhìn không ra chút ngây ngô, e lệ và tò mò thiếu nữ nên có trên người cô, trái lại cực kỳ giống kẻ già đời dạo chơi chốn thanh sắc, còn là loại lõi đời kiến thức rộng rãi đến ngồi trong lòng mà vẫn không loạn!

Bùi Diệp cười không nói.

Cô và Lê Thù liếc nhau, ăn ý dịch ra.

Thân Tang: "..."

Luôn cảm giác giữa hai ánh mắt giao thoa đạt thành ăn ý quỷ dị nào đó???

Ảo giác của cậu ta sao?

"Vả lại, chẳng phải người qua đường nói tiểu trúc Kết Duyên ngay ở phương hướng này sao?"

Bùi Diệp đưa tay phải lên trên tầm mắt nhìn trái phải một chút, phát hiện bảng hiệu xung quanh đều là bốn chữ, phân không ra cái nào là tiểu trúc Kết Duyên.

Tần Thiệu chỉ vào tòa bên tay trái.

"Tiên sinh, tiểu trúc Kết Duyên cô muốn tìm là nhà này?"

Thân Tang liền nói: "Bùi nghĩa sĩ, cô thật sự không biết chữ?"

Rõ ràng nhả chữ đều tốt hơn ai hết, giọng điệu nói chuyện và hành động cũng khác bách tính phổ thông.

Bùi Diệp nhún vai nói: "Mù chữ không phải chuyện mất mặt gì."

Tần Thiệu tự đề cử mình: "Nếu tiên sinh muốn học, thật ra ta có thể dạy cô. Với khả năng của tiên sinh, nhất định tiến bộ nhanh chóng."

Bùi Diệp lắc đầu uyển chuyển cự tuyệt.

Thế giới hiện tại là phó bản trò chơi, cô sẽ không dừng ở đây lâu dài, có học chữ viết nơi này hay không...

Ờ... Còn phải xem tình huống.

Chí ít hiện tại chưa cần.

Hôm nay tiểu trúc Kết Duyên đặc biệt náo nhiệt, bốn người vừa bước vào liền có gã sai vặt chạy đến chào đón chào hỏi.

Bùi Diệp cũng là lần đầu tới chốn trăng hoa cổ đại.

Cô phát hiện khách ở lầu dưới nhiều hơn dự đoán rất nhiều, những vị khách này cũng giữ phép hơn so với tưởng tượng, không có không nhịn nổi vội vã chấm mút

giống trong phim cổ trang, phần lớn đều là để hoa nương ngồi bên cạnh hầu hạ dùng bữa, khác người một chút cũng là rót rượu đút đồ ăn cho, chuyện trò vui vẻ với người.

"Có vẻ bốn vị là lần đầu tới."

Đang không biết làm sao bây giờ, bỗng thấy hoa nương chừng ba mươi tuổi tiến lên đón.

Thân là kẻ lão luyện tung hoành chốn làng chơi hơn hai mươi năm, cô ta vừa nhìn bốn người này đã biết khác với những vị khách kia.

Không giống đến tầm hoan tác nhạc, giống như là phụ thân già mang theo ba đứa trẻ non dạ tới gặp sự đời.

Đối với loại khách nhân này thì nên an bài phục vụ văn nhã, nội liễm, thận trọng.

"Đúng." Bùi Diệp còn chưa mở miệng, Lê Thù ấn nút tạm dừng thu điện thoại lại, hỏi, "Nơi đây có nhã gian hay không?"

"Có có có, mời bốn vị theo nô gia."

"Hôm nay sao náo nhiệt như vậy?"

Hoa nương cười nói: "Hôm nay là ngày 'Tiểu tiên sinh' chải tóc."

Tiểu tiên sinh???

Ba thiếu niên ba mặt ngơ ngác.

Lê Thù vào nam ra bắc, từng gặp đủ loại người, dĩ nhiên cũng hiểu "Tiểu tiên sinh" thay mặt chỉ cái gì.

"Tiểu tiên sinh là chỉ thanh quan, địa phương khác nhau xưng hô khác biệt."

Tần Thiệu tò mò nhìn trái ngó phải.

"Thanh quan? Đây chẳng phải là bán nghệ không bán thân? Sao lại chải tóc?"

Chải tóc là ý mặt ngoài chỉ chải mái tóc dài thành búi trên đầu, biểu thị thời kỳ thiếu nữ kết thúc, đặt ở chốn làng chơi thì biểu thị lần đầu tiếp khách. Theo hiểu biết của Tần Thiệu, thanh quan đều là bán nghệ không bán thân, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít có chút năng khiếu, không phải đánh đàn cực kỳ tốt thì họa nghệ cao minh, hoặc là cờ thuật cao siêu, thư pháp xuất chúng, dầu gì cũng biết hát biết múa, mãi nghệ mà bán mình là hồng quan mà.

Hoa nương cười một cách máy móc.

"Nói là nói như vậy, những người theo nghề này, nào có thanh quan thật? Hào khách thật muốn, ai có thể cự tuyệt được."

Thanh quan bề ngoài là bán nghệ không bán thân, nhưng "Nghệ" của bọn họ chỉ là một tầng sa mỏng mông lung.

Dưới sa mỏng vẫn là "Dục".

Các ngành các nghề cũng có sức cạnh tranh, đặc biệt là nghề này của bọn họ, chỉ ăn được mấy năm cơm thanh xuân ngắn ngủi.

Quy mô tiểu trúc Kết Duyên chỉ có thể coi là trung đẳng, chất lượng số lượng không sánh bằng nhà cạnh tranh mạnh hơn.

Vì nâng cao lực cạnh tranh, tất nhiên tú bà phải nuôi thật lâu đẩy ra "Thanh quan" hấp dẫn hào khách bị treo đủ thèm, kéo khách hàng về.

Trong lúc nói chuyện, tiếng dưới lầu lớn thêm không ít.

Hoa nương thấy mặt ba người thiếu niên lang lộ vẻ tò mò, cười giới thiệu với bọn họ hai câu.

"Mấy tỷ muội dưới lầu ấy, ba người là thanh quan nội lâu nuôi ra, bốn người còn lại là thô kỹ."

Bùi Diệp hiếu kỳ trừng mắt nhìn.

Khi ánh mắt của cô đảo qua một người trong đó, ánh mắt chẳng biết tại sao dừng lại một giây rồi dịch khỏi.

"Thô kỹ là cái gì?"

Hoa nương dịu dàng nói: "Nghề này còn phân chia quốc doanh và tư doanh, thô kỹ không phụ thuộc quốc doanh, là những cô gái trong nhà bán ra. Nhưng bốn người phía dưới đều là cô nương trẻ trong sạch, dáng dấp tốt, nuôi thật tốt, chải tóc từ trong lâu ra, giá trị bản thân cũng từ từ tăng vọt đấy."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện