Editor: Đào Tử
_____________________________
Tần Thiệu nhìn về phía thiếu nữ nói chuyện.
Thiếu nữ tầm mười bốn mười lăm, mặt trái xoan trắng nõn tinh xảo bôi son phấn vừa đúng, mày tô nhạt, hai mắt có thần, một khuôn miệng anh đào nhỏ đáng yêu, trông tướng mạo thật được. Nhưng thanh âm hơi chua ngoa, đôi mày quét ra mấy phần hung sắc, nhìn có vẻ không dễ chung đụng.
"Xem ra là con gái nhà phú quý."
Tần Thiệu đảo qua đồ trang sức trên mái tóc thiếu nữ.
Trâm đều là ngọc đẹp tốt nhất, xuyết trên trâm cài dưới ánh nắng đặc biệt lộng lẫy.
Cách ăn mặc này cũng cho người ta biết cô ta không phải hạng người thiếu tiền.
Bùi Diệp chẳng thèm liếc mắt.
"Dáng dấp đẹp, đáng tiếc miệng thiếu đòn, không biết giáo dưỡng là vật gì."
Thời điểm cô và Tần Thiệu đàm luận về thư viện Thiên Môn, chính thiếu nữ này nói lời cay nghiệt chanh chua.
Bùi Diệp vốn không muốn để ý tới, ai ngờ thiếu nữ lại nói với bằng hữu về Tần Thiệu.
Cỗ thân thể Tiểu Lục bởi vì trước kia thiếu dinh dưỡng, phát triển chậm, dù là Bùi Diệp cố nuôi, nhưng hơn hai tháng còn chưa đủ từ nhỏ lùn tiến hóa thành cao gầy. Người ngoài nhìn vẫn còn có chút suy nhược, bộ dạng trời sinh yếu ớt.
Lại thêm Bùi Diệp không để tâm ăn mặc, nhìn giống con nhóc Tần Thiệu mua từ người môi giới.
Bất luận là hiện thực hay là thoại bản, thiếu gia nhà giàu và con nhóc khuôn mặt đẹp quan hệ đều không trong sạch gì cho cam.
Đương nhiên miệng thiếu nữ cũng không ra lời tốt.
"Thế nào, hết đường nói?"
Tướng mạo thiếu nữ trông xinh đẹp, nhưng phối hợp với tư thế vênh mặt hất hàm sai khiến liền lộ ra chua ngoa.
Tần Thiệu chắp tay ngăn trước người Bùi Diệp, không nói một câu.
Bùi Diệp đè thấp vành nón: "Đi thôi."
Cho dù là thời đại của cô, cũng không ai cách lầu trên lầu dưới ồn ào cãi nhau.
Gặp loại người này lờ đi là được.
Tần Thiệu gật đầu, hai người ngay cả nhìn cũng không thèm cho thiếu nữ kia.
"Hai tên bình dân các ngươi là giáo dưỡng gì đây, mắng chửi người ta 'Tiểu nhân' còn tỏ vẻ mình không sai..."
Thiếu nữ bị phớt lờ tức giận đến dậm chân.
"Tức vì người không quen có được gì đâu?"
Tiếng nói dịu dàng trấn an thiếu nữ rất tốt.
Người nói chuyện là thiếu nữ khác ngồi ngay ngắn ở nhã gian.
Cô ta mặc nhìn như thanh lịch, nhưng cẩn thận nhìn lại có thể phát hiện vải áo đều là gấm hoa hoa văn chìm cực kì trân quý.
Đường vân khói trên áo hòa cùng làn váy bướm hoa nghịch nước, bên hông điểm xuyết tua như ý màu đỏ, túi thơm thêu tinh xảo. Mà trang sức trên mái tóc nhìn như đơn giản, kì thực giá trị liên thành, khiêm tốn lộ ra tôn quý, không biết là quý nữ nhà ai.
Hai mắt lãnh đạm như giếng cổ, khiến người ta không tự chủ sa vào.
"Phi Nhi, tính tình tỷ tốt ghê, nhịn được những kẻ ti tiện này."
Thiếu nữ được xưng là "Phi Nhi" không đáp lời, chỉ buông thõng mắt thưởng thức trà.
"Thư viện Thiên Môn cũng không có tốt giống tất cả mọi người nói, tuy là một trong năm viện, nhưng ta thấy phong cách học tập bất chính, hạng người nào cũng thu vào, tựa như hai người vừa rồi kia -- Nói lời cười chết người." Thiếu nữ uống trà hàng lửa, nhìn bằng hữu yên lặng không nói lời nào, không đáng thay cô ta, "Tỷ kim tôn ngọc quý, cầu học cùng những thứ tiện dân này, thật lo lắng tỷ bị mạo phạm va chạm..."
Theo quy định thư viện mỗi học sinh chỉ có thể mang một thư đồng, một tên tạp dịch.
Nhưng nha hoàn nhất đẳng gia đình giàu có còn chưa có đãi ngộ này.
Ai khó coi đây?
Hai đứa bình dân dưới lầu còn luận thống nhất giáo cụ ăn mặc?
Ha ha!
Cùng lúc đó, khóe môi Bùi Diệp giương nhẹ, đưa tay ép vành nón thấp hơn.
Nơi đây cách gian trà kia không xa, cô vừa vặn có thể nghe được lời đối thoại của hai thiếu nữ.
Một người trong đó thế mà gọi Phi Nhi?
Cái tên độc nhất vô nhị như thế, ngoại trừ nữ chính Tiêu Phi Nhi không có người thứ hai.
Hai người chiếu vào danh sách mua sắm chọn mua từng cái, rồi để chủ quán đưa đồ vật đến khách điếm bọn họ ngủ lại.
Không cò kè mặc cả cũng không có chứng khó lựa chọn, còn chưa đi hết con đường đã chọn mua xong cả.
"Tiên sinh từ nãy tới giờ có vẻ đang suy nghĩ gì đó."
Bùi Diệp hỏi hắn: "Cậu có từng nghe nói một cô gái gọi là Tiêu Phi Nhi?"
Tiêu Phi Nhi?
Tần Thiệu hơi nghệch đầu, cảm thấy khá quen tai, dường như đã nghe ở đâu.
"Tiên sinh nói là Đức Thuần tộc cơ? Khuê danh
người này chính là Tiêu Phi Nhi."
Công chúa xưng là đế cơ, quận chúa xưng là tông cơ, mà huyện chủ thì là tộc cơ.
Vị tộc cơ Tiêu Phi Nhi này là ngoại lệ trong ngoại lệ, xưng hào tộc cơ của cô ta không phải dựa vào bậc cha chú có được, tất cả đều là dựa vào tài hoa chính mình, lòng vua cực kỳ hoan hỉ mới ban thưởng tên "Đức Thuần" kỳ mỹ, mặc dù không có đất phong, nhưng cũng có thể lĩnh bổng lộc, còn mang chữ lót "Đức" theo tôn thất.
Phần đặc thù này cũng khiến Tiêu Phi Nhi trở thành đối tượng kết hôn tiêu biểu trên thị trường chạm tay có thể bỏng, không ít thế gia hiển quý đều đang quan sát cô ta.
Phải biết Tiêu Phi Nhi là thứ nữ quan nhỏ địa phương, mẫu thân còn là tú nương bán thêu phẩm mà sống.
Dựa theo quan niệm kết hôn môn đăng hộ đối, ngay cả con thứ thế gia phổ thông không được yêu thích cũng trèo không đến.
Bùi Diệp: "???"
Đức Thuần tộc cơ?
Chuyện xảy ra khi nào?
"Tiên sinh không biết?"
"Chưa từng nghe."
Tóm tắt phó bản không phải nói tất cả chi tiết, quả thật Bùi Diệp không biết Tiêu Phi Nhi có phong hào tộc cơ Triều Hạ.
Tần Thiệu nói: "Đó là chuyện ba năm trước, đám man di Diêm Hỏa La không biết từ đâu tìm ra một vấn đề cổ quái muốn làm khó dễ người, hết thảy chín vấn đề, mỗi một vấn đề quy định ba ngày giải ra. Không ít triều thần đều bị làm khó dễ, liên tiếp chín ngày không cho ra câu trả lời chính xác. Về sau là Đức Thuần tộc cơ một người liên phá chín đề, chấn kinh triều chính, đế tâm vui mừng liền phong làm tộc cơ, còn ban cái tên Đức Thuần."
Bùi Diệp hỏi: "Vậy là vấn đề nan giải gì?"
Tần Thiệu trả lời: "Nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ rõ một cái trong đó là để người ta lấy sợi chỉ mảnh xỏ qua hạt châu? Sợi tơ rất ngắn cực nhỏ yếu, mà lỗ hạt châu lại nhỏ hẹp, cho dù là tú nương kinh nghiệm phong phú nhất cũng vô pháp xỏ qua. Vị Đức Thuần tộc cơ ấy dùng con kiến đã giải quyết được, ngay cả tổ phụ cũng khen cô ấy nhanh trí."
Bùi Diệp: "..."
Được rồi, đây đều là kịch bản quen thuộc.
"Tiên sinh, nghe nói Đức Thuần tộc cơ cũng tới thư viện Thiên Môn cầu học."
Bùi Diệp nói: "Ha, đúng là trùng hợp."
"Trùng hợp?" Mắt Tần Thiệu đảo một vòng, ngạc nhiên nói, "Lẽ nào người vừa rồi chính là..."
Tần Thiệu đối với Đức Thuần tộc cơ thông minh lanh lợi rất có hảo cảm, nhưng nếu là vị vừa rồi, cậu bèn xin khiếu.
Bùi Diệp lắc đầu.
"Không phải vị vừa rồi, nhưng Đức Thuần tộc cơ cũng ở nhã gian ấy, ta nghe được một người trong đó hô tên."
Tần Thiệu sớm biết tai Bùi Diệp thính, lại không nghĩ rằng cô thính tai đến vậy.
"Giờ còn sớm, tiên sinh có muốn mua gì khác không?"
Cầu học ở thư viện Thiên Môn mấy năm, phải nói là quá quen thuộc với trấn Thiên Môn, các học sinh đều mua sắm đồ dùng ở đây.
Bùi Diệp đang muốn đáp ứng, điện thoại đeo trên cổ run nhẹ.
Mở ra nhìn, thông báo nhóm chat "Tổ hai người gãi chân" - Lê Thù gửi tin nhắn.
Tin nhắn không dài, chỉ tám chữ.
"Mau trở về, Thân Tang xảy ra chuyện."
Tần Thiệu nhìn thấy sắc mặt cô đại biến.
"Chúng ta lập tức trở về khách điếm, Thân Tang xảy ra chuyện.