Editor: Đào Tử
_____________________________
"Nơi đây không có kiệu phu?"
Sắc mặt Lang Hạo trắng bệch nhìn ngàn bậc thang đá dài dài dài...
Chỉ riêng độ dốc ngàn nấc thang đá và chiều dài đã có thể dọa lùi người bình thường, nhìn mắt đã choáng thở hổn hển, chớ nói chi là tự mình bò lên.
Lời cậu ta rước lấy sự cười nhạo của Lăng Triều, liền nghe thiếu niên một bộ áo đỏ chói mắt này mở miệng cay nghiệt nói: "Nơi đây dùng kiệu phu? Thang đá dốc đứng như thế, trừ phi một tên kiệu phu trong đó cao một trượng ba thước, nếu không thì đừng nói kiệu phu bước nhầm, ngồi lên kiệu đã ngã cắm xuống."
Ngồi kiệu là việc không thể, ngược lại có thể để người ta cõng lên.
Nhưng ngàn bậc thang đá quá dài, thể lực một người còn chưa đủ leo xong toàn bộ, càng đừng nói cõng thêm một người chừng năm mươi kí.
Học sinh quen sống nhung lụa thường sẽ để thư đồng tôi tớ thay phiên cõng, nhưng ghé vào lưng người khác nghe cũng thấy dọa người.
"Thế... Chỉ có thể tự mình bò lên?"
Mặt Lang Hạo tái đi, cậu ta căn bản không biết thư viện Thiên Môn còn có cái ngàn bậc thang đá quỷ quái này.
Lăng Triều chép miệng với thư đồng bên người Lang Hạo.
Môi đỏ ôm giọng mỉa mai nói: "Cậu cũng có thể để thư đồng cõng đi."
Nhìn Lăng Triều khôi phục tư thái phách lối, Lang Hạo trước giờ lạnh lùng cũng hiếm thấy tức giận.
Cậu ta chế giễu lại.
"Nói như thế, Lăng tam lang cũng tự thân đi làm, tự mình leo xong ngàn bậc thang đá?"
"Tất nhiên rồi!" Lăng Triều dương dương tự đắc, "Đàn ông chân chính sao có thể bị mấy bậc thang đá làm khuất phục?"
Tần Thiệu nhìn Lăng Triều đuôi muốn vểnh lên trời, vừa buộc tay áo dài xong xuôi, kẻo tay áo dài trở ngại hành động, vừa cười nhắc lịch sử đen của Lăng Triều: "Xem ra Lăng tam lang đã quên cái danh người nào đó bò ngàn bậc thang đá đến một nửa đã gào khóc?"
Lăng Triều: "..."
Tên Tần Thiệu chết tiệt này!
Thấy mấy người thiếu niên ma sát chuẩn bị khiêu chiến thang đá, Lê Thù lặng lẽ lui bước chân về sau, ý đồ lùi về toa xe ngựa.
Ai ngờ vừa nhấc chân liền bị người ta tóm tay áo.
"Tiên sinh đi đâu thế?"
Lê Thù mặt ngoài không có chút sơ hở, nội tâm chậm rãi sinh ra dự cảm bất thường.
"Lão phu tay chân lẩm cẩm... Vẫn không nên cậy mạnh tốt..."
Hắn biểu thị rõ mình không muốn bò ngàn bậc thang, bò xong sẽ tiêu đời.
Bùi Diệp thở dài: "Tiên sinh là tây tịch của ta đấy."
Lê Thù nói: "Thư viện Thiên Môn chính là một trong năm viện hàng đầu, vang danh thiên hạ, tự có càng nhiều phu tử uyên bác kinh nghiệm phong phú."
Bùi Diệp giống như kịch tinh nhập thể, lắc đầu thở dài nói: "Tiên sinh hiểu lầm rồi, ý học trò là -- Tiên sinh là tây tịch của học trò, tình thầy trò sánh ngang phụ tử, sao lại để tiên sinh một người chịu nhọc lên núi, học trò nguyện chia sẻ cùng tiên sinh, đồng cam cộng khổ."
Lê Thù: "..."
Ngàn vạn ngôn từ rót thành một câu --
"Nói đơn giản chút."
"Ta cõng ngài đi lên, thế nào?"
Nói chuyện đến đây, trong đầu Lê Thù chủ động hiển hiện cảnh lần trước Bùi Diệp xem hắn như bao tải cõng chạy.
Lúc này sắc mặt hắn so với Lang Hạo còn muốn trắng hơn.
"Không cần... Để lão phu tự đi."
Ngàn bậc thang đá và ngọn núi liền thành một khối, do mấy ngàn công tượng từng chút từng chút tạc ra.
Để cho tiện trên dưới đi lại, cách mỗi vị trí hai người liền an trí một loạt hàng rào.
Điều đáng mừng duy nhất là bọc hành lý học sinh không cần mình mang lên, chỉ cần đưa bọc hành lý đến tảng đá cách bậc thang không xa là được. Phía trên vách núi cheo leo có ròng rọc kéo, lợi dụng nguyên lý trục quay bánh đà đưa lên, dùng để vận chuyển hành lý vô cùng thuận tiện.
Lê Thù không có phế như hắn nói.
Dù sao cũng là đại lão chu du các quốc gia mấy chục năm, hắn còn thích chui hướng rừng sâu núi thẳm, thể lực cũng không tệ.
Bùi Diệp thì càng dễ dàng, tốc độ chưa hề giảm.
Mấy thiếu niên khác biểu hiện không đồng nhất, nhưng đều là mới đầu leo nhanh, về sau vừa thở vừa leo.
Bùi Diệp tay cầm trường côn trắng, chẳng biết lúc nào đứng đoạn giữa bậc thang xem náo nhiệt.
Lên cao trông về phía xa, tầm mắt khoáng đạt.
Chưa đầy một lát liền phát hiện chân núi lại có hai chiếc xe ngựa chế tác tinh xảo tới.
Hai thiếu nữ giẫm lên bậc gỗ xuống xe.
Đúng dịp, hai thiếu nữ này một người đã gặp mặt, một người từng nghe tên.
Người trước là thiếu nữ huân quý nói xấu hôm qua ở trấn Thiên Môn, người sau chính là nữ chính Đức Thuần tộc cơ Tiêu Phi Nhi nghe danh đã lâu.
Thiếu nữ huân quý nhìn ngàn bậc thang mắt choáng váng, Tiêu Phi Nhi lại rất bình tĩnh, cặp mắt tựa giếng cổ không có
chút gợn sóng.
Sống lại một đời, sao cô ta có thể không biết chi tiết các nơi ở thư viện Thiên Môn?
"Phi Nhi, nơi này không ngồi kiệu được."
Tiêu Phi Nhi thản nhiên nói: "Ta biết, phải tự mình leo lên."
"Tỷ là tộc cơ, không phải bách tính bình dân đâu."
Tiêu Phi Nhi nói một câu liền chắn cô ta á khẩu nói không ra.
Cô dịu dàng nói: "Nhớ năm đó Hoàng đế Vũ Tông hay tin thư viện Thiên Môn xây xong, Người lập tức tự mình tới thị sát. Vua một nước còn có thể đi bộ lên, một tộc cơ nho nhỏ như ta còn chưa có mặt mũi đến vậy. Đây là thử thách thư viện Thiên Môn đặt ra cho mỗi học sinh, muội cứ yên tâm đi."
Thiếu nữ hoa quý đau lòng nhìn Tiêu Phi Nhi, rồi nhìn học sinh không còn hình tượng leo lên thư viện Thiên Môn, dẩu môi.
"Vậy ta đưa tỷ đến đây thôi."
Tiêu Phi Nhi cười nhạt một tiếng.
Bùi Diệp chống trường côn trắng xem náo nhiệt.
Tiêu Phi Nhi là nữ chính trùng sinh hắc hóa điển hình, từng giây từng phút đều duy trì tư thái cao quý lãnh diễm, tục xưng làm màu.
Nhưng việc làm màu này, cũng phải xem hình tượng giá trị nhan sắc.
Đầy bụi đất lại một thân mồ hôi, hiệu quả tuyệt đối giảm bớt đi nhiều.
Ai ngờ nữ chính trùng sinh bất phàm, vẫn làm màu ra hình ra dáng.
Sống lưng cô ta thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng, không nhanh không chậm đi từng bậc từng bậc thang, hô hấp từ đầu đến cuối duy trì tiết tấu hài hòa.
Lúc này gió núi thổi qua, tay áo dài rót gió, như phiêu dật bay lên, một sợi tóc nghịch ngợm dán bên sườn mặt.
Trâm cài tóc, ngọc sức đeo bên hông, theo bước chân di chuyển lắc lư có nhịp điệu, thanh thúy êm tai.
Tiếng va đập không nhanh không chậm, thong dong vừa phải, giống như một khúc nhạc ưu nhã thanh thản.
Tốc độ đi nhìn như không nhanh, nhưng chậm rãi đuổi kịp mấy người Tần Thiệu.
Theo khoảng cách rút ngắn, tiếng ngọc sức va chạm cũng hấp dẫn lực chú ý mấy người thiếu niên.
Vừa nghiêng đầu, như gặp tiên nhân.
Lang Hạo cảm thấy khẽ giật mình, không biết sao vội vàng quay đầu.
Lăng Triều lại mừng rỡ trợn tròn hai mắt, phất tay lớn tiếng nói: "Đức Thuần tộc cơ, còn nhớ ta chứ?"
Dáng vẻ mừng khấp khởi của cậu ta phối hợp với y phục đỏ chói, cực kỳ giống đồ ngốc muốn làm tân lang.
Tiêu Phi Nhi nghe thanh âm nhưng không quay đầu, chỉ là hơi liếc qua.
Thấy là Lăng Triều liền chọn lờ đi, tiết tấu đi chưa từng hỗn loạn một chớp mắt.
Cô ta không thích Lăng Triều, kiếp trước kiếp này đều không thích.
Dù là Lăng Triều kiếp trước kiếp này đều nói thích cô.
Nhưng kiếp này so với kiếp trước tốt một điểm là Tiêu Phi Nhi không ghét Lăng Triều.
Dù sao --
Hôm đó tin chàng trai ấy chết truyền về, cô từng bị cảm động, mất khống chế rơi nước mắt.
Lăng Triều, chữ Thúc Dao.
Khi còn trẻ từng là công tử bột kiêu căng khó thuần, thế nhân đều ghét.
Nhắc lên người này, sẽ nghĩ đến cậu ta một thân áo đỏ, dắt chó dữ, mang theo nô bộc của mình làm xằng làm bậy.
Chẳng ai ngờ rằng chàng trai ấy sẽ trở thành người giúp Triều Hạ ngăn cơn sóng dữ.
Mười tám tuổi, chết bởi vạn tiễn xuyên tâm.
Máu tươi nhiễm áo trắng, đến chết cũng là thiếu niên lang tiên y ngự mã.