(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Đừng hỏi, hỏi sẽ đánh gãy chân


trước sau

Editor: Đào Tử

_____________________________

Lăng Triều gần như không thể tin vào tai mình.

Tức giận đến nghẹn đỏ mặt, hai gò má trắng nõn như muốn cùng màu với y phục trên thân.

Ngón tay chỉ vào Lang Hạo run rẩy.

"Ngươi ngươi... Ngươi tung tin đồn nhảm nói bậy!"

Chưa thấy heo chạy cũng từng nếm thịt heo, huống chi Lăng Triều còn là cậu ấm nức tiếng ở đô thành Huyền An.

Bản chức của cậu ấm là gì?

Đương nhiên là sống phóng túng.

Những thứ đồng niên coi như "Cấm thư", như tị hỏa đồ, thoại bản không nghiêm chỉnh... Cậu ta từng tò mò xem thử.

Những lời hạ lưu bại hoại Lang Hạo thốt ra chẳng phải là tiếng mập mờ giữa nam nữ ý thức mông lung trong sách?

Lăng Triều giận điên lên.

"Ai nói mê mà nói những này?"

Biểu lộ Lang Hạo lạnh lùng nhìn bạn cùng phòng, dùng thực lực diễn dịch bốn chữ "Dưới mắt không người" --

Muốn tin hay không thì tùy!

Có lẽ do bạn cùng phòng quá chính nghĩa lẫm nhiên, có lẽ là bản thân Lăng Triều nhớ tới cái gì đó có tật giật mình, Lăng Triều càng lắm lời.

"Tiểu gia ta là ai? Nếu muốn thật, có người tự mình bò lên, cần an ủi mình trong mơ? Nhất định là cậu có quỷ dưới giường nghe nhầm."

Lang Hạo cười không nói.

Bản thân Lăng Triều vừa tức vừa giận vừa thẹn.



Tối hôm qua cậu ta căn bản không có mơ mộng xuân sắc tào lao, ngược lại mơ tới mình bị đứa lùn Bùi Diệp đó kéo tới võ đài làm bao cát đánh suốt giấc mộng.

Bản thân trong mộng không khống chế được mộng cảnh, chỉ có thể cố gắng đưa tay vệ đầu, dùng chân phản kích, kết quả bị đánh thảm hại hơn.

"Yêu nghiệt! Tuyệt đối là yêu nghiệt kia làm!"

Đầu tiên là nguyền rủa cậu ta trong mộng bị đánh 9999 cái vào mông, còn chạy vào giấc mơ đánh cậu ta.

Tự hạ thấp địa vị xin lỗi Thân Tang hai lần, yêu nữ kia vẫn không chịu buông tha mình.

Không lấy lại mặt mũi không phải là người!

"... Trong mộng vô địch... Không có nghĩa là tỉnh lại cũng vô địch. Song quyền không địch lại bốn tay, hổ ác còn sợ đàn sói, cô ta trông gầy gò nhỏ nhắn... Ha ha ha..."

Mắt Lang Hạo liếc bạn cùng phòng mới bị nghi thành đầu óc có bệnh, ngầm nói xui xẻo.

Phương thức dạy học của thư viện Thiên Môn và Bùi Diệp biết khác nhau rất lớn.

Một đặc điểm trong số đó chính là dạy học mở, có tốt cũng có xấu.

Chỗ tốt chính là không khí học tập thoải mái hòa hợp, học sinh có thể tùy thời đặt câu hỏi, nghiên cứu thảo luận, thông qua giao lưu trao đổi mà đạt được hiệu quả lấy thừa bù thiếu, học hỏi điểm mạnh của nhau. Phu tử học viện thông qua phương thức dạy học đem kiến thức và kinh nghiệm truyền thụ một cách gần gũi, cổ vũ bản thân học sinh học tập suy nghĩ.

Từ cách dạy này, cũng có lợi giúp học sinh hình thành tư duy cá nhân độc lập.

Hiệu quả bồi dưỡng anh tài có thiên phú quá rõ ràng.

Chỗ xấu cũng tương đối rõ.

Học sinh không được phân loại khắc khe, học sinh tiến độ học tập khác nhau đều bị gộp chung một lớp, phu tử lên lớp giảng cho một phần học sinh căn cơ cạn nội dung dễ, rồi giảng cho học sinh căn cơ sâu nội dung phức tạp, hiệu suất thật không tính cao.

Nội dung rất khó, học sinh căn cơ cạn theo không kịp.

Nội dung quá đơn giản, trễ nải thời gian học sinh có thiên phú.

Dần dà, học sinh vốn đã có sự khác biệt theo thời gian trì hoãn mà cách thêm một bước dài.

Ngoại trừ khóa học bắt buộc, học sinh còn có thể căn cứ hứng thú sở thích nghe phu tử khác giảng bài.

Thư viện cũng không có chế độ thi cử dồn dập, kẻ mới học nửa vời chắc không dễ lòi ra.

Bùi Diệp nghĩ như vậy.

Kết quả, cô bị hiện thực vả mặt cái chát.

Thư viện Thiên Môn là thư viện đứng đầu năm viện, sao có thể chỉ dạy khóa văn hóa?

Cầm kỳ thi họa, cô chỉ có "Thư" có thể đem ra được.

Đàn?

Đàn organ, guitar, đàn violin tính không?

Cô còn biết thổi chút sáo.

Cờ?

Cờ vua, cờ tướng và cờ chiến giả lập mô phỏng tính không?



Họa?

Vẽ người que tính không?

Đến khi Bùi Diệp vô ý đàn đứt dây đàn bảo bối của phu tử, tiếng vang chói tai tàn phá lỗ tai chúng học sinh, dù là da mặt dày như Bùi Diệp cũng quẫn bách nhàn nhạt.

Phu tử mái đầu xám trắng đau lòng nhìn cây đàn bị tàn phá, hít sâu một hơi, phất tay để Bùi Diệp xuống dưới.

Giảng bài nhiều năm, đây là lần đầu ông đụng phải học sinh một chút cơ sở cũng không có, còn có thể cầm ngược đàn đứt dây.

"Gỗ mục không khắc được."

Mặc dù tiếng đàn chói tai đục ngầu, nhưng phu tử vẫn nghe ra nội tâm Bùi Diệp che giấu hung lệ.

Dây đàn còn kêu thảm thiết đấy.

Đáng thương nhất vẫn là đàn của mình.

Tiết học kết thúc, những học sinh khác xì xào bàn tán, không nhịn được lén nhìn Bùi Diệp.

Bọn họ hiếu kỳ vị đồng môn này làm sao trà trộn vào thư viện.

Dần dần cũng cô lập cô.

Không giống
với Bùi Diệp, Tiêu Phi Nhi nhập học mấy ngày liền kết bạn hơn phân nửa đồng môn, đồng thời dựa vào bề ngoài hơn người, tính tình dịu dàng và hào quang "Đức Thuần tộc cơ" mang tới, thành công chiếm được hảo cảm những người đồn môn ấy, đi tới đâu cũng có đám người vờn quanh.

Không ít đồng môn giễu cợt Bùi Diệp, trên mặt Tiêu Phi Nhi không lộ thái độ, ngược lại nói tốt thay Bùi Diệp, nhưng trong lòng cũng cất năm phần lo nghĩ và cười trên nỗi đau của người khác.

Cười trên nỗi đau của người khác không cần phải nói, địch nhân không may dĩ nhiên cô ta vui vẻ.

Năm phần lo nghĩ thì là bởi vì Bùi Diệp "Bình thường" thậm chí là "Lỗ mãng".

Mình kiếp trước kém người này chỗ nào?

Phượng gia quân là cô ta luyện ra được, thiên hạ là cô ta giúp đỡ chồng trước cặn bã đánh nên.

Không có cô ta, tên cặn bã được cái rắm gì?

Triều Hạ còn không gánh nổi, chớ nói chi là nhất thống thiên hạ!

Cô ta cho là tình địch mình rất lợi hại.

Nếu cô ta ưu tú, cô thua cũng có thể dễ chịu chút.

Bây giờ xem ra --

Càng buồn nôn hơn, thế mà bại bởi người phụ nữ thô bỉ thiếu giáo dưỡng không chỗ nào bằng mình.

Bên kia, phu tử dạy đàn ôm cây đàn bảo bối tìm sơn trưởng.

Sơn trưởng ưa đàn, kỹ thuật tốt, mình bán thảm một chút, còn có thể kiếm mấy bộ đàn tốt từ tay sơn trưởng.

Sơn trưởng: "..."

Hắn hiểu đại khái vì sao Cố Ương đẩy Bùi Diệp đến chỗ mình.

Căn bản không phải vì gây sự, rõ ràng là vì vứt khoai lang bỏng tay.




Phu tử dạy đàn lợi dụng danh nghĩa sơn trưởng kiếm chát đàn, lại không biết dây đàn dùng nửa đời sau đều đủ đang trên đường chạy tới.

Bùi Diệp từ bên chỗ Lê Thù hiểu được ý nghĩa cây đàn đối với văn sĩ -- Tựa như vũ khí của chiến sĩ -- Cô gãi gãi đầu, tự giác đuối lý.

Chui đầu vào cửa hàng trò chơi tìm kiếm cả buổi, mua hai bó dây đàn bền chắc, cam đoan đứt một cây đốt một cây còn đủ phu tử dùng đến thọ hết chết già.

Lê Thù thừa cơ thi triển kỹ năng "Nhổ lông ngỗng".

Dây đàn nhìn lắm thành quen, nhưng dây đàn dùng chất liệu khác tạo nên thì rất lạ lẫm.

Mặc dù đàn tấu không ý vị như đàn tơ, nhưng thanh âm thanh thúy trong trẻo, phong cách độc đáo.

Bùi Diệp ôm hai bó dây đàn băng qua đường nhỏ lát đá cuội, mười tráng hán áo đen hung thần ác sát nhảy ra ngăn cản đường đi

"Dưới tay Lăng Triều chỉ có mấy người các ngươi?"

Người áo đen còn chưa động thủ, nghe nói như thế tim gan run lên.

Một người trong đó cái khó ló cái khôn.

"Bớt nói nhảm, Lăng Triều gì Nhất Triều gì, bớt kéo dài thời gian."

Người sai sử bọn họ không phải Lăng Triều lang quân đâu.

Bùi Diệp dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn những tráng hán áo đen này.

"Con mắt ta không mù, ký ức cũng không có vấn đề, hôm đó trong chính sảnh khách điếm, các ngươi chính là tay chân sau lưng Lăng Triều."

Đám người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tình hình lúc đó, thế mà còn có thể nhận ra mặt của bọn hắn?

"Trở về nói cho Lăng Triều, phí chữa thương cho các ngươi để cậu ta tự mình tìm ta lấy."

Bùi Diệp tiện tay ném dây đàn sang một bên.

Tráng hán áo đen bỗng cảm thấy hoa mắt, bụng hứng một đòn trọng thương.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện