Editor: Đào Tử (Cmt nhiều quá không đăng k đc)
_____________________________
"Các người coi ta chết rồi à? Ở trước mặt ta nghị luận tiểu cữu, thật không biết chữ "Chết" viết thế nào."
Lăng Triều phút chốc cắt ngang đề tài của bọn họ.
Bùi Diệp khẽ liếc, Lăng Triều không cam lòng nhỏ giọng lầu bầu.
"Ngoại trừ cô."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cậu ta không biết Bùi Diệp có thể biết chữ "Chết" viết thế nào không, nhưng cậu ta biết cô tuyệt đối sẽ nắm tay dạy cậu ta viết chữ "Chết" này ra sao.
"Vinh vương là tiểu cữu của cậu?"
Những tên phạm quy này toàn thân đều là mồ hôi, vừa mệt vừa chật vật, lúc này cũng không thèm lo hình tượng, đặt mông ngồi trên thềm đá nghỉ ngơi, thuận tiện hóng chuyện. Khi bọn họ nghe Lăng Triều gọi Vinh vương là tiểu cữu, đầu óc đám học sinh có nút thắt không gỡ được.
"Tiểu gia ta là con trai trưởng đế cơ, gọi Người là tiểu cữu thì sao?"
Lăng Triều nghẹn đỏ mặt, giải thích mình không phải khoác lác.
Là đầu sỏ lừng lẫy trong thư viện Thiên Môn, thanh danh của cậu ta khỏi nghĩ cũng biết.
Học sinh nghe tiếng có thể tránh ba thước, nhân duyên của Lăng Triều trong đám học sinh xuất sắc càng kém, không được chào đón.
Cũng nhờ Bùi Diệp, không biết lúc nào liền kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ với những người này, Lăng Triều mới có cơ hội dung nhập vào đó.
Điều duy nhất làm cậu ta phát sầu là những học sinh này không chú ý tới thân phận của cậu ta.
Cậu ta là con của trưởng đế cơ đấy!
Vốn cho rằng sẽ rước ánh mắt e ngại của đám người, ai ngờ tiếng cười nhạo của Bùi Diệp phá vỡ bầu không khí.
"Các người thật sự là cữu cữu với cháu trai? Cớ sao bọn ta là leo một lần lên xuống, mà cậu bò những hai lần? Cữu cữu chăm sóc đặc biệt cho cháu mình?"
Rõ ràng Lăng Triều phạm quy cùng bị bắt với những học sinh khác.
Lăng Triều: "..."
Mấy học sinh phạm quy khác cười ha ha.
Lăng Triều vừa thẹn vừa giận, tóc tản mát trên trán như muốn sững lên.
Hận không thể giơ chân: "Cười cái gì mà cười? Hoàn thành hình phạt chưa?"
Một đám thiếu niên một nắng hai sương leo bậc thang đá, thi thoảng còn có thể nghe vài tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Đợi Lăng Triều leo xong hai lần vừa đi vừa về, những người khác đã leo xong trở về đi ngủ.
Cậu ta chật vật lăn trên mặt đất hai vòng, hai đùi bủn rủn đến đứng không vững.
Duy chỉ có Bùi Diệp ngồi ở chỗ cao nhất chờ cậu ta, trong tay chơi đồ vật cổ quái có thể phát sáng.
"Ui -- tiên sinh, ta leo xong rồi."
Lăng Triều nhìn Bùi Diệp phủ một tầng ánh sáng lạnh, cảm thấy khá đắc ý lại toát ra ba phần mừng thầm.
Mặc dù Bùi Diệp luôn luôn biến đổi biện pháp giày vò cậu ta, nhưng --
Nội tâm vẫn thật lòng quan tâm cậu ta.
Bùi Diệp cúi đầu chơi điện thoại lấy lại tinh thần, đứng dậy vỗ vỗ y phục.
"Leo xong rồi? Vậy chúng ta về đi."
Cô cất điện thoại về tay áo.
Trò chơi vừa cập nhật, gói cập nhật còn rất nặng.
Chính như Bùi Diệp dự đoán, ao cầu nguyện【 Yêu và nuôi trẻ 】cập nhật trang phục mới.
【 Vinh vương đôn nhân đại uy hiển thánh 】
Bộ trang phục này vừa nhìn liền biết là lễ phục quy chế hoa lệ của thân vương.
Mũ miện lưu ngũ sắc, phối cùng chín viên ngọc châu, bên trên thêu rồng, núi, chim trĩ, lửa, tông di cùng thanh y ngũ chương (
Năm loại hoa văn), còn thêu tảo, gạo trắng, rìu, phất và huân thường tứ chương, phối với tế tất, đai lưng, ngọc bội, băng lụa trông vô cùng nặng.
_
Tông di (宗彝- Cặp cốc có hình con hổ và con khỉ, là đồ dùng trong lễ tế xưa)_Phất: Phất (thường vẽ hình 2 chữ 弓 (cung) quay lưng lại với nhau hoặc 2 con thú quay lưng lại với nhau): hàm nghĩa giỏi phân biệt tốt xấu.(thêu trên lễ phục thời xưa)_Thanh y: Phần áo mặc ở trên màu xanh_Huân thường: Phần váy mặc ở dưới màu đỏ_Tế tất: loại phục sức thời xưa mặc trước áo để che đầu gối.Bộ miện phục quy chế này khá gần với đế vương.
Bùi Diệp nhìn nội dung cập nhật, không thể không thừa nhận trang phục trò chơi rác rưởi đưa ra rất xuất chúng, luôn hấp dẫn trái tim đập tiền của người chơi.
Có điều --
Nạp không nổi trời ui _(:з)∠)_
Có lẽ là trò chơi rốt cuộc cũng làm người một lần, trang phục mới thêm một con đường nhận được.
Hai loại phương thức tổng kết ra chính là "Lấy tiền đập", "Lấy mạng cày".
Cái gọi là đập chính là bỏ tiền nạp tiền, còn cày chính là tốn nhiều thời gian làm nhiệm vụ.
Cái này khiến Bùi Diệp nhìn thấy hi vọng góp đủ trang phục.
Mặc dù nghèo khó cô không nạp ao cầu nguyện nổi, nhưng toàn thân cô đều có thể cày, tuyệt đối có thể dựa vào nghị lực cày ra đủ trang phục mới.
"Lăng Triều."
Lăng Triều đang chuyên tâm nhìn đường, kẻo dưới chân lảo đảo trật chân.
"Hả?"
"Tiểu cữu của cậu, vị Vinh vương kia gặp chuyện khi nào?"
Những người khác có lẽ không biết, nhưng Lăng Triều là con trai Nhu Tuệ trưởng đế cơ, cậu ta tuyệt đối biết.
Lăng Triều nói: "Chắc khoảng bốn tháng trước."
Bốn tháng?
Ánh mắt Bùi Diệp lấp lóe, lướt qua chút ý cười phảng phất chỉ là ảo giác.
"Cậu biết là ai muốn hại y không?"
"Hung thủ cho tới nay vẫn chưa bắt được, cũng không biết là người phương nào sai sử." Lăng Triều lắc đầu, sắc mặt bỗng nặng nề, "Tiểu cữu... Xem như là người tính cách tốt nhất hoàng thất, chưa từng
kết thù với ai. Lần này kẻ đuổi giết Người chưa chắc là kẻ thù, có lẽ là Người cản đường của ai đó."
Không phải chỉ có kết thù mới có thể dẫn tới tai họa, ngăn đường người khác cũng sẽ bị xem như cái đinh trong mắt.
Bùi Diệp cười nói: "Trong lời của cậu có chuyện, oán khí rất nặng nha."
Lăng Triều tự biết lỡ lời, mặt lộ vẻ hối tiếc.
Cậu ta không nói, không trở ngại Bùi Diệp truy vấn.
Cô muốn biết càng nhiều điều liên quan tới vị Vinh vương này.
Vinh vương, họ Tư, tên Diên, chữ Thừa Tông.
Phụ thân chính là Hoàng đế đời thứ tư của Triều Hạ, cũng chính là đệ đệ Thế Tông, mẫu thân xuất thân không cao nhưng lại là sủng phi tiên đế thương yêu nhất tuổi xế chiều.
Về sau tiên đế bệnh nặng, mà bụng sủng phi đã hoài thai năm tháng.
Vì thu xếp tốt cho đôi mẫu tử này, tiên đế khi còn trên ghế rồng đã ra một hệ liệt an bài.
Trong vòng hai tháng sắc phong sủng phi đến phó hậu rồi phong làm hoàng hậu, cho thân phận dòng đích, rồi tứ phong là "Vinh", cho đất phong thổ nhưỡng phì nhiêu, sản vật phong phú, điều động tâm phúc đi hỗ trợ quản lý. Đáng tiếc hoàng hậu trẻ tuổi phúc bạc, thời điểm sinh con khó sinh qua đời.
Vinh vương vừa ra đời liền không cha không mẹ được bệ hạ xem như con trai nuôi lớn.
Thân là phúc tử của tiên đế, một ít chỗ đãi ngộ thậm chí còn tốt hơn thái tử.
"... Xem từ cách ăn nói của Người, không giống xuất thân Hoàng gia, ngược lại càng giống là nhà thư hương ra..."
Lăng Triều cười nhạo: "Chỉ nhìn bề ngoài quá nông cạn! Đừng nhìn tiểu cữu mười lăm tuổi mới vào triều tham chính, rất nhiều lão thần đều sợ Người."
Thái tử mười hai tuổi đã tham chính, sớm hơn Vinh vương ba năm, mà Vinh vương bị huynh trưởng Hoàng đế kiếm cớ kéo tới mười lăm tuổi mới cho vào triều.
Kết quả vẫn đơn phương bị treo đánh.
Danh vọng trong triều của thái tử bị Vinh vương ép gắt gao.
Nếu lòng dạ Thái tử là than tổ ong, chắc nội tâm Vinh vương là tổ ong vò vẽ rồi.
Lăng Triều và mẫu thân Nhu Tuệ trưởng đế cơ từng hoài nghi Tư Diên gặp chuyện mù mắt là chuyện tốt thái tử làm ra.
Phải biết mù lòa hoặc là người chết không có khả năng làm hoàng đế.
"Lăng Triều."
Có người hô một tiếng.
Lăng Triều ngước mắt, phát hiện tiểu cữu nhà mình đang cầm hai ngọn đèn lồng đứng đấy, không biết đợi bao lâu.
"Tiểu, tiểu cữu???"
Lăng Triều thụ sủng nhược kinh.
Làm cậu ấm đã lâu, cậu ta và tiểu cữu học sinh xuất sắc trong học sinh xuất sắc tiếp xúc khá ít, cũng đặc biệt sợ đối phương.
Lần này thế mà lại chủ động chờ cậu ta, thực sự là...
Quá cảm động.
Chẳng mấy chốc cậu ta đã lựa chọn tha thứ vụ bị phạt gấp đôi.
Vinh vương cười đưa hai ngọn đèn lồng đang cầm.
"... Còn vị nương tử này nữa, đường ban đêm khó đi, chú ý an toàn."
"Đa tạ Vinh vương."
Ba người không cùng đường, đi đến đường rẽ liền tách ra, Lăng Triều và Vinh vương đồng hành.
"Tiểu cữu, sao Người lại đột nhiên về thư viện rồi?"
Sắc mặt Vinh vương lạnh như ánh trăng, không nhìn ra vẻ nhu hòa lúc trước.
"Thay hoàng huynh đến thư viện làm một ít chuyện, thuận tiện đến xem có hạt giống đáng chiêu mộ hay không."
Lăng Triều nói: "Chiêu mộ?"
Vinh vương trả lời: "Đất phong mấy năm nay có người chuyên quản lý, nhưng cục diện đương thời không tốt, các nơi đều thiếu thốn."
Lăng Triều không hiểu: "Học sinh thư viện tuổi còn rất trẻ, chẳng bằng chiêu mộ những danh sĩ danh nho nổi tiếng bên ngoài kia."
"Dùng người mình mới yên tâm."