(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Đưa đến suối vàng


trước sau

Editor: Đào Tử

_____________________________

Bên Diêm Hỏa La dù chưa giật gấu vá vai, nhưng tính toán vị trí tiền tuyến và kho lương của bọn họ, chắc thời gian chênh lệch cũng chỉ một hai ngày.

Mà căn cứ tin tức thám báo truyền về, gần đây Diêm Hỏa La liên tục có hành động mờ ám.

Nhìn như khiến người ta không tìm được manh mối, nhưng theo Lê Thù chính là thuật che mắt, một loạt động tác đều vì che giấu mục đích thực sự.

Lại thêm hậu cần vận lương phải qua chỗ có dấu hiệu ôn dịch, thay đổi tuyến đường tất không thể tránh.

Mà tuyến đường có thể lựa chọn để thay đổi rất ít, phân tích một chút là có thể biết rõ đường nhóm quân nhu này đi qua.

Lê Thù vừa cẩn thận nhìn địa đồ, phát hiện Diêm Hỏa La không phải không có khả năng đoạn lương.

Độ khả thi của suy đoán trước đó là năm phần, với tính tình thận trọng của Lê Thù nhất định còn phải chần chờ một lúc lâu, mà bây giờ có ảnh chụp làm chứng cứ, hắn liền quả quyết đưa ra kết luận -- Diêm Hỏa La sắp đoạn lương! Việc hàng đầu là chờ đội vận chuyển quân nhu thay đổi tuyến đường, rồi điều động tinh nhuệ ngụy trang đi mai phục.

Thống soái rất tôn trọng tín nhiệm Lê Thù, mà Lê Thù đúng là cũng giúp hắn đem nơi vốn không thể giữ vững biến thành thùng sắt.

Khi hắn tới thương nghị, chứng cứ các mặt đều đầy đủ cả, thống soái lập tức ra lệnh triển khai mai phục.

Lê Thù ra khỏi lều tướng soái, khóe mắt thoáng nhìn khay ngọc sáng ngời kia.

"Có qua có lại chính là một trong lễ tiết của Triều Hạ."

Hắn phút chốc nói câu này, người hầu đi theo bỗng khó hiểu.

Thật tình không biết sau khi Lê Thù trở về liền @ ba người Bùi Diệp.

"Chẳng phải mấy người muốn đến tiền tuyến kiến công lập nghiệp sao?"

Cú đêm Lăng Triều ngáp một cái.

"Đương nhiên rồi, kiến công lập nghiệp, áo gấm hồi hương, ha ha ha!"

Ba người vẫn không kịp tới thành trấn lân cận trước buổi đêm, đành ở ngoài trời nghỉ một đêm.

Lăng Triều vừa xua côn trùng vừa chơi điện thoại.

Không biết có phải do máu mình quá ngon ngọt hay không, côn trùng không tìm Bùi Diệp và Lang Hạo, chỉ chăm chăm khi dễ cậu ta.

Quả nhiên --

Những lũ sâu bọ này cũng là lấn yếu sợ mạnh.

"Lão phu báo vị trí cho các người, có muốn thử một lần không?"

Mắt Lăng Triều sáng cả lên, Bùi Diệp gửi tin nhắn.

"Làm gì? Giữa thiên quân vạn mã lấy thủ cấp tướng địch?"

Bùi Diệp còn gửi một cái meme gấu trúc đen trắng giơ cao hai tay, dòng chữ đi kèm【 Giữa thiên quân vạn mã lấy trứng của nhà mi 】.

Lê Thù: "..."

Trong nhóm ngoại trừ Bùi Diệp, ai không có đồ chơi này?

Trước khi không kiêng nể gì lái xe, nghĩ cho cảm nhận của chúng nam tính ở đây được không?

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Hiển nhiên bọn họ cũng đã quen Bùi Diệp tài xế già, cũng triệt để không xem cô như khác phái -- Ngoại trừ Lê Thù vẫn thấy cay mắt -- Meme nhanh chóng bị bọn họ đẩy trôi mất, thằng nhóc Lăng Triều còn lặng lẽ lưu cái meme này.

Mới đầu cậu ta còn không biết cái gì gọi là meme, cũng không hiểu vì sao thú ăn sắt lại mang một khuôn mặt người buồn cười chứa ý vị sâu xa như vậy, nhưng sau khi quen cậu ta liền phát hiện meme rất thần kỳ. Có khi lười nhác đánh chữ nói chuyện, trực tiếp gửi meme là có thể biểu đạt ý tứ.

Lang Hạo kéo chủ đề méo xẹo trở về.

"Lê tiên sinh có ý gì?"

Lê Thù nói: "Quân nhu của Diêm Hỏa La rất có khả năng đi đường tắt qua mấy nơi này, các người muốn thử một lần không?"

Lang Hạo: "..."

Cậu ta tôn xưng Lê Thù một tiếng tiên sinh, đối phương trở tay lừa gạt bọn họ đến hậu phương Diêm Hỏa La chịu chết?

Dùng đầu ngón chân ngẫm cũng biết đồ quân nhu cung ứng cho mười mấy vạn đại quân Diêm Hỏa La có bao nhiêu binh lực thủ vệ.

Ba người bọn họ đi lên, ngoại trừ tặng đầu người, còn làm được quái gì?

Bùi Diệp đói bụng ăn xúc xích cho đỡ đói.

"Cướp lương thảo?"

Lê Thù nói: "Suy nghĩ nhiều, nhóm quân nhu này có khoảng ba mươi lăm vạn thạch, ba người lấy cái gì đi đoạt?"

Dù là giết sạch hộ vệ áp tải lương và đầu bếp vận lương, bọn họ cũng không khiêng về nổi.

Lê Thù cũng không có mất não để ba người chính diện đối đầu với đội vận lương của Diêm Hỏa La.

"Đốt đi là được."

"Đốt đi? Thật lãng phí, đây chính là ba mươi lăm vạn thạch lương thảo đấy!"

Diêm Hỏa La vô phúc hưởng thụ nhóm lương thảo này, nhưng cũng không thể đốt đi, nông dân trồng lương thực không dễ.

Lê Thù bị Lăng Triều chọc cười.

"Chớ nói ba mươi lăm vạn thạch, cho dù là ba trăm năm mươi vạn thạch cũng phải đốt đi."

Cướp về không thực tế.

Bên Lê Thù không có binh lực đi tiếp ứng, mà ba người cũng không làm được điểm ấy, nhưng ba người nỗ lực có lẽ sẽ đốt được một ít.

Hắn gửi vào nhóm một tấm bản đồ vô cùng trừu tượng.

Nơi Diêm Hỏa

La chiếm lĩnh hiện tại là lãnh thổ Triều Hạ, Triều Hạ là địa bàn của mình, tình báo địa hình tương quan khá hoàn thiện.

Lê Thù vẽ ba điểm đỏ phía trên bản đồ với ba nét đỏ.

Mỗi một nét đỏ còn có những vòng tròn, nơi vẽ vòng tròn là chỗ thích hợp mai phục.

Hắn không biết con đường chính xác Diêm Hỏa La vận chuyển quân nhu, nhưng khả năng cao là ba đường này.

Sau khi đánh cược, hắn lựa chọn một khả năng khả thi nhất trong đó tiến hành bố cục.

Nếu ba người may mắn gặp trúng, coi như Diêm Hỏa La không may, muốn đụng không lên cũng có thể mau chóng vòng trở lại cùng Lê Thù bọn hắn hội hợp.

Lăng Triều mở to hai mắt nhìn Lê Thù, hô hấp cũng vô thức chậm dần.

"Lê tiên sinh thật sự là người tài!"

Lang Hạo muốn phản bác cũng không phản bác được.

Chỉ nhìn từ mặt ngoài, kế hoạch của Lê Thù có thể nói là nguy hiểm lớn mật cực điểm, thậm chí để người ta hoài nghi hắn muốn ba người đi chịu chết.

Nhưng sau khi phân tích và bố cục tỉ mỉ, hết thảy lại có thể thực hiện.

Yêu cầu của toàn bộ bố cục đối với bọn họ chính là lá gan đủ lớn, hành động nhanh, đầu óc đủ linh hoạt.

Thỏa mãn ba điểm trên, lại thêm ba người đều có vũ lực không kém, xác suất an toàn thoát thân cũng khoảng bảy phần mười.

"Nếu có thể thừa dịp loạn đốt quân nhu của đại quân Diêm Hỏa La, không nói đốt trụi toàn bộ, đốt một phần cũng có thể đả kích tinh thần của bọn hắn!"

Cũng có thể nhờ vào đó tranh thủ cho biên cảnh Triều Hạ một chút thời gian thở dốc.

Lăng Triều nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt sáng rực nhìn Bùi Diệp.

"Bùi tiên sinh, chúng ta muốn thử không đây?"

Bùi Diệp cười nhạo nói: "Được, nghé con mới đẻ không sợ cọp. Cậu không sợ bỏ mạng, vậy ta cùng cậu gây sự một đợt."

Tay Lang Hạo chống trên trán, che khuất hai mắt.

Cậu cô phụ sự kỳ vọng của Vinh vương.

Không coi chừng được Lăng Triều, cũng không khuyên nổi Bùi Diệp.

"Đúng là làm liều, Lăng Triều cậu có biết mình..."

Là cậu trai tương lai có thể không làm mà có ăn đó!

Bình an làm kẻ thắng đời người không tốt sao, còn đi làm một đợt như thế, ngại mình mạng lớn?

"Đi nào, ba người chúng ta cứ như huynh đệ nối khố, đồng môn cùng tiến cùng lùi. Cơ hội lập công tốt, sao có thể thiếu cậu?" Lăng Triều ngoắc tay với Lang Hạo, thấy chàng trai lạnh lùng không chịu nể mặt mũi, cậu ta như không xương cánh tay khoác lên đầu vai đối phương.

Lang Hạo không khách khí hất tay cậu ta ra.

"Ai là huynh đệ nối khố với mấy người?"

Có lẽ năm đó cậu ta cầm thư tiến cử vào thư viện Thiên Môn chính là một sai lầm.

Nếu không sao lại quen biết hai người lạ đời như thế?

Một cậu ấm ỷ có người làm chỗ dựa tìm đường chết, quả thật là kinh thiên động địa!

Bùi Diệp và Lăng Triều hợp lại, hai người ăn ý cụng quyền quyết định đi xử đồ quân nhu của Diêm Hỏa La.

"Mục tiêu của chúng ta chính là đốt đồ quân nhu, thiêu càng nhiều càng tốt."

Lăng Triều hăng hái, gió đêm quét, tay áo lớn đỏ rực rót gió bay phất phới.

Bùi Diệp mở to đôi mắt hơi rủ của mình tiếp lời.

"Làm người phải có chút chí hướng, không có mộng tưởng khác nào cá muối? Mục tiêu của chúng ta không phải đốt lương thảo."

Hai người Lăng Triều ngơ ngác.

Bùi Diệp nói: "Là đưa đám Diêm Hỏa La về suối vàng."

_________________

Đào: Ra chương hơi chậm do tui bận ôn đội tuyển nhe


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện