Editor: Đào Tử
_____________________________
"Đã là lúc nào rồi, cô còn lo nghĩ cho nương tử nhà mình?"
Bùi Diệp lấy một cái áo ngoài rộng ra đưa cho tỳ nữ, để cô ta mặc che chắn.
Mặc dù Lăng Triều cứu người kịp thời, nhưng tỳ nữ chịu khổ không ít, y phục trên người bị sơn tặc giả xé nhìn không ra nguyên dạng, dù là tỳ nữ cố gắng túm cổ áo bị kéo rách vụn lại, vẫn lộ ra mảng da thịt trắng nõn lớn bị bóp đỏ và nửa mảnh yếm xanh nhạt.
Vạt áo bị kéo xuống hơn phân nửa, váy thêu hoa mẫu đơn tinh xảo cũng xộc xệch, lộ ra hai bắp chân trắng thẳng tắp.
Tuy hai người Lăng Triều không sinh ý nghĩ xấu, nhưng cũng phải nghĩ cho tâm tình của cô gái người ta.
"Đa, đa tạ nghĩa sĩ."
Tỳ nữ đỏ vành mắt ngẩn người, cỗ đỏ ửng vì xấu hổ từ cổ một mực tràn lên đỉnh đầu, rồi cảm động đến rơi nước mắt nhận lấy áo ngoài mặc lên.
Bùi Diệp cắt ngang dự định muốn mở miệng lần nữa của tỳ nữ.
"Đầu tiên, tuy bọn ta và nương tử nhà cô có tình đồng môn, nhưng cũng chỉ là giao tình một hai câu; Tiếp theo, Cô vừa mặc y phục nương tử nhà mình, đã thay cô ấy dẫn tất cả lưu manh đi, hiện tại chắc hẳn cô ấy đã bình yên thoát thân, nếu cô ấy nghĩ đến phần ân tình này, chắc chắn sẽ mang người trở lại cứu cô, cô an tâm chờ là được; Cuối cùng, ba người bọn ta có chuyện quan trọng, không phân thân được."
Bùi Diệp nói không lưu tình chút nào, tỳ nữ nghe xong vừa đáng thương vừa mờ mịt bất lực, ngây ngốc sững sờ tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
Lăng Triều thấy sinh lòng thương tiếc, mở miệng an ủi một câu.
"Cô đừng nghe cô ấy dọa người, mặc dù bọn ta không đi tìm vị nương tử ấy, nhưng bọn ta sẽ ở chỗ này một đêm chờ nương tử nhà cô tới, sẽ không bỏ cô ở nơi rừng sâu núi thẳm." Cậu ta nói xong, tiểu nương tử vừa nãy chỉ là đỏ vành mắt hiện giờ trông như nước mắt sắp tuôn.
Bùi Diệp và Lang Hạo đều dùng ánh mắt khiển trợn mắt liếc Lăng Triều.
Không biết nói chuyện thì đừng nói.
Cậu ta an ủi người chỗ nào đâu, rõ ràng là lại đâm một đao về phía trái tim nhỏ của người ta.
Tỳ nữ thấy ba người không có ý thay đổi, trong dạ hiểu rõ, cũng không làm ra cử động quỳ xuống đất cầu cứu hay níu lấy vấn đề.
Bùi Diệp nói: "Cô theo bọn ta đến đây đi, đêm nay nếu nương tử nhà cô không tìm được cô, ngày mai bọn ta sẽ đưa cô đến dịch trạm gần nhất."
Tỳ nữ cẩn thận gật đầu.
Đồ đần cũng biết ba vị nghĩa sĩ trước mặt và nương tử nhà mình quan hệ bất hòa.
"Ta lại đi tắm rửa, đổi y phục khác."
Nhìn quần áo sạch sẽ bị máu nhiễm bẩn, cậu ta lại lộ biểu lộ căm ghét.
Xúi quẩy!
Hai bộ quần áo bẩn được cậu ta ôm đi giặt.
Bùi Diệp phụ trách ném toàn bộ thi thể vào hố mới đào xong, một mồi lửa đốt sạch sẽ.
Lang Hạo thì phụ trách xử lý thịt Bùi Diệp săn được sạch sẽ, xỏ vào xiên tre đặt lên đống lửa nướng.
Tỳ nữ hai tay ôm đầu gối, ngồi bên đống lửa nhìn ba vị nghĩa sĩ bận rộn, muốn giúp đỡ cũng bị từ chối nhã nhặn, đành giương mắt nhìn.
Sau nửa canh giờ, ba người rốt cuộc làm xong việc riêng phần mình.
Tỳ nữ phát hiện nữ tính duy nhất trong ba người đã đổi y phục, giũ y phục vắt khô, dùng móc áo tạo hình cổ quái cố định, rồi đem móc áo kỳ quặc ấy treo lên giá phơi tạm thời. Gió đêm quét qua, tỳ nữ còn ngửi được mùi thơm y phục ẩm ướt bay tới.
"Bùi tiên sinh, cho ta một chút bột tiêu cay."
"Đây này!"
"Đa tạ."
Lăng Triều vặn lọ bột tiêu cay ra, vung thật nhiều vào đồ ăn, đến khi mặt ngoài một mảnh đỏ au mới dừng tay.
"Hà -- Thật cay, thịt này ngoài giòn trong mềm, kỹ năng nấu nướng của Quý Thương lên tay rồi."
Vị cay mãnh liệt tỏa khắp khoang miệng, kí.ch thích bài tiết nước bọt, trán chẳng mấy chốc tấm lấm mồ hôi.
Lang Hạo mặt ngoài thờ ơ, kì thực trong nội tâm thầm đảo mắt trắng.
Cậu ta đem một phần trong số đó đưa cho nhóc đáng thương - tỳ nữ từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc.
Tỳ nữ kinh sợ tiếp nhận.
Bùi Diệp thừa cơ gợi chuyện, từ chỗ tỳ nữ tìm hiểu tình hình gần đây của Tiêu Phi Nhi.
"Mặc dù bọn ta và nương tử nhà cô không tiếp xúc nhiều, nhưng cũng rất hiếu kỳ cô ấy làm sao trở thành tông cơ."
Với thân phận không phải Hoàng tộc trở thành tông cơ, Tiêu Phi Nhi đỉnh thật nha.
Tiêu Phi Nhi trở