Editor: Đào Tử
_____________________________
Tỳ nữ thân là "Người bình thường" duy nhất ở đây trong bốn người, nghe mà run lẩy bẩy.
Những người này ngang nhiên nghị luận về Thánh thượng, không sợ bị chặt đầu?
Chỉ là cô ta không dám nói.
Hận không thể che hai lỗ tai lại, không nghe gì hết mới tốt.
Tinh thần Bùi Diệp thịnh vượng nhất, cô trực tiếp canh giữ cả đêm, để ba người Lăng Triều, Lang Hạo ngủ dưỡng tinh thần.
Sắc trời hơi sáng, Bùi Diệp thính tai nghe được tiếng bước chân lạ lẫm lộn xộn tới gần phía bọn họ.
Từ xa Bùi Diệp đã thấy một bóng hình xinh đẹp.
Nữ chính Tiêu Phi Nhi đã lâu không gặp.
Tiêu Phi Nhi cũng nhìn thấy Bùi Diệp đứng ở nơi cao.
Cô ta nhếch môi đỏ, lo lắng trên mặt bị lạnh lùng và sát ý thay thế.
Bùi Diệp không ở thư viện, chạy thế nào đến đất phong của cô ta?
Đúng vậy, nơi đây là đất phong của Đức Thuần tông cơ Tiêu Phi Nhi.
Chỉ là cô không phải xuất thân hoàng thất, còn là nghĩa nữ của Hoàng đế, đất phong chia tới tay dĩ nhiên không phì nhiêu, thuế thu được cũng rất thấp. Nhưng Tiêu Phi Nhi biết loạn thế sắp tới, nhận phong thưởng liền dẫn người nhà tới đất phong. Kiếp trước cô ta có thể phụ tá thái tử bất tài trở thành quân chủ thống nhất thiên hạ, hiện tại đương nhiên cũng có thể quản lí đất phong của mình phát triển không ngừng.
Mảnh đất phong này chính là nền tảng để cô đặt chân ở loạn thế.
Còn chưa chờ cô ta bắt tay vào làm, thế mà ở trên đường bái Phật gặp phục kích, hôm qua lại là ngày giỗ con trai kiếp trước của cô!
Tiêu Phi Nhi giận dữ!
Dưới sự giúp đỡ của tỳ nữ may mắn còn sống, nhưng tỳ nữ --
Khả năng cao là chết rồi.
Mặc dù như thế, Tiêu Phi Nhi vẫn cắn răng tới cứu người.
Cô ta không muốn mang thanh danh bạc tình bạc nghĩa.
Không ngờ mình sẽ gặp bóng ma kiếp trước kiếp này.
"Tại sao cô lại ở đây?"
Bùi Diệp nói: "Đi ngang qua."
Tiêu Phi Nhi nghe không phải vì mình mà đến, cảm thấy ngạc nhiên, chợt hỏi chuyện của tỳ nữ.
"Đêm qua cô ở chỗ này?"
Bùi Diệp nói: "Đúng vậy, có gì sao?"
Tiêu Phi Nhi cũng lười so đo Bùi Diệp không lễ phép.
Hồi cầu học ở thư viện Thiên Môn đã vậy, con người Bùi Diệp vừa dối trá vừa buồn nôn, chuyên môn làm thân với những người học giỏi, đối đãi những người khác đều không lọt vào mắt, không cho sắc mặt, hận không thể khắc hai chữ "Bợ đỡ" vào mặt.
Loại tiểu nhân này là loại Tiêu Phi Nhi ghét nhất.
"Cô có từng gặp một cô gái ước chừng tuổi cập kê?"
Bùi Diệp nói: "Có chứ."
"Cô gái ấy ở đâu?"
Bùi Diệp dùng ngón tay cái trỏ về sau, nói: "Tối hôm qua Thúc Dao cứu được, giờ còn đang ngủ."
Tiêu Phi Nhi: "..."
Hoài nghi vừa bỏ đi lại lần nữa xông ra.
Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Tỳ nữ bị bắt chính là cái chết, sao có thể chờ tới Lăng Triều anh hùng từ trên trời rơi xuống?
Tiêu Phi Nhi trùng sinh một lần, mặt ngoài nhìn như rộng rãi dịu dàng, bên trong lại đa nghi lo ngại nghi thần nghi quỷ.
Đợi cô ta nhìn thấy tỳ nữ còn buồn ngủ, điểm khả nghi mọc thành bụi.
"Tuy cô ấy là tỳ nữ, đối với ta lại tình như tỷ muội. Cô cứu được cô ấy ngang ngửa với đã cứu ta, ân cứu mạng không thể không báo." Tiêu Phi Nhi để người ta lấy một bộ y phục mới cho tỳ nữ khoác xong, sau đó mời Bùi Diệp: "Chi bằng ở lại mấy ngày, để ta tận tình địa chủ đãi khách."
Tuy là mời, nhưng lại mang ý kiên định không dung từ chối.
Mày Bùi Diệp giương lên, nghiêng người muốn đi gấp.
"Không có thời gian đến chỗ tồi tàn của cô làm khách, ta còn có chuyện khẩn yếu."
Chậc chậc --
Ác ý sắp tràn khỏi bình, thật coi cán bộ kỳ cựu về hưu không biết?
Cô chỉ là về hưu, cũng không phải già đầu si ngốc.
Mắt Tiêu Phi Nhi hiện lên một tia dữ tợn, nhanh chóng khôi phục nhu sắc.
"Tuy đất phong cằn cỗi nhỏ hẹp, nhưng dầu gì cũng là đất phong Hoàng gia. Cô nói 'Keo kiệt', đúng là chẳng coi ai ra gì!"
Bùi Diệp nói: "Nói rồi, ta có chính sự."
Trong lúc nói chuyện, hai người Lăng Triều và Lang Hạo cũng tỉnh, thu dọn đồ vật chuẩn bị cưỡi ngựa rời đi.
"Cũng không biết là chính sự gì, vội vã như thế?"
Tiêu Phi Nhi nhìn ba người Bùi Diệp, đáy mắt hiện vẻ căm ghét.
Quả thật là yêu nữ biết quyến rũ, đầu tiên là túm được hai người Lăng Triều Lang Hạo, về sau lại đoạt Thái tử, đoạt hậu vị của cô ta...
Thao tác đủ đường còn chưa lật thuyền.
Cũng không biết mấy người đàn ông này nghĩ thế nào.
Bùi Diệp nắm dây cương trở mình lên ngựa, cười nói: "Cô không xứng biết, hỏi nhiều như vậy để làm gì."
Tiêu Phi Nhi: "..."
Khiếm nhã!
Lang Hạo không tiện mở miệng nói gì Tiêu Phi Nhi, Lăng Triều lại nhớ hồi nhỏ từng