(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chân tướng không sờ tới


trước sau

Editor: Đào Tử

_____________________________

"Hợp Trọng sai sử ta thật là thuận tay nha."

Hết luyện binh rồi mang binh đánh giặc, đánh trận trở về còn bắt cô giúp đỡ xử lý quân vụ, xem cô một người thành ba người mà dùng.

Bùi Diệp bận rộn một hồi lập tức quả quyết bỏ gánh, mang gậy tìm tới "Kẻ cầm đầu".

Lê Thù không vội ứng phó nói: "Này làm sao có thể xem là sai sử chứ? Cái này gọi là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm. Mà cô vẫn chưa đứng vững gót chân trong quân đội, vừa hay đang cần dựng nên uy tín, làm nhiều chuyện một chút cũng lợi cho cô thu phục lòng quân. Lão phu cũng là vì lợi ích của cô thôi."

Bùi Diệp cưỡng xúc động muốn trợn trắng mắt.

Ném lượng lớn quân vụ cho cô xử lý, còn mình chơi game vui vẻ, tưởng cô không biết gì sao?

"Việc nên làm, dĩ nhiên ta sẽ đi làm, việc ta không nên làm, xin ngài chớ vứt cho ta."

Bùi Diệp hơi dừng, tế ra đòn sát thủ.

"Bằng không, ta tắt mạng của ngài."

Lê Thù: "..."

Trung niên nghiện net đối với lời uy hiếp này hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

"Thế thì thật là đáng tiếc..."

Hắn khẽ cảm khái.

Nói thật, năng lực của Bùi Diệp dùng siêu tốt.

Tuổi còn nhỏ, nhưng lại có hiểu biết thiên bẩm với các việc quân vụ, giảng giải sơ một lần cô đã có thể hoàn toàn làm tốt mà không cần ai bận tâm.

Giống như cô là người trời sinh vì phần cơm này, tự mang vầng sáng mị lực cá nhân, chỉ trong vòng vài ngày đã thu phục hết tất cả binh lính không phục.

Binh mã giao cho Bùi Diệp nắm vốn không phải tinh nhuệ của quân doanh, mà là tạp binh số lượng khổng lồ nhất trong quân doanh.

Những kẻ này chiến lực thấp, tố chất thấp, kỷ luật không nghiêm lại quen thói gian manh dùng mánh lới.

Thường thường là trước khi đại quân tinh nhuệ công kích, bọn họ ở phía sau đục nước béo cò.

Thuận gió cuồng như chó, ngược gió bán đồng đội điển hình.

Tiên phong tinh nhuệ đánh tan địch nhân, bọn họ liền cùng nhau tiến lên đoạt đầu quân địch.

Tiên phong tinh nhuệ bị địch nhân áp chế, bọn họ lập tức mất khí thế, thậm chí còn lui lại chạy trốn.

Đào binh lâm trận bỏ chạy hầu như đều là những tạp binh ấy.

Nguyên soái đem những binh lính này cho Bùi Diệp, không phải cố ý làm khó dễ, mà là binh lính tinh nhuệ phần lớn đều có phe phái.

Bánh gatô sớm bị người ta chia sạch.

Tướng lĩnh mới thăng đều như thế, chậm rãi tinh luyện tạp binh, tạo thành thân binh của mình, huấn luyện thành tinh nhuệ.

Quá trình dài dằng dặc, cũng rất gian nan.

Bởi vì tố chất tạp binh không chỉ cao thấp không đều, còn không nghe theo quân lệnh.

Nói câu khó nghe thì là khắc gỗ mục thành hàng mỹ nghệ.

Một số người âm thầm muốn xem trò hay từ Bùi Diệp, kết quả trò hay không xem được, ngược lại để cô quét một vòng danh vọng.

Cô không làm gì hết, chỉ mặc thân áo vải, mang theo trường côn trắng gần như trở thành dấu hiệu của mình đi vào võ đài.

"Các ngươi có thấy không?"

Bùi Diệp vỗ tay vài cái, hơn trăm tên lính khiêng mười mấy cái rương lớn buông xuống, dần dần mở ra.

Bên trong đầy đồng tiền bạc vụn còn có lương khô bánh gạo.

"Ai đánh thắng ta, người đó sẽ có được những vật này. Nếu là hai người hợp lực đánh bại ta, vậy thì hai người chia đều. Ba người, bốn người, năm người... Cũng như thế. Nếu người thắng trận muốn mang những thứ ấy về nhà mua ruộng tốt làm kẻ giàu có, cũng hoàn toàn có thể."

Những binh lính này từng nghe lời đồn Bùi Diệp đấu tướng một giết bảy.

Dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết không phải mấy người hợp lực là có thể thắng.

Bọn họ sợ, nhưng cũng thấy tiền sáng mắt.

Lập tức có tên lính nói: "Tướng quân, nếu là trăm người thì sao?"

"Vậy thì trăm người chia đều."

"Nếu là ngàn người?"

Bùi Diệp cười nói: "Vậy thì ngàn người chia đều. Nhưng xét đến việc ngàn người chia đều, đoạt được quá ít, ta chấp nhận cho mỗi người một hai thỏi vàng!"

Các binh sĩ nghe nghẹn họng trân trối nhìn.

Có bao nhiêu tự tin với bản thân đấy?

Chẳng lẽ đây chính là kẻ ngốc nhiều tiền trong truyền thuyết?

Bất kể có phải hay không, cấp trên mới là cây hái ra tiền.

Dưới sự dụ hoặc của tiền tài, quả nhiên có binh sĩ muốn tiến lên thử một lần.

Bùi Diệp cũng không đánh gục tên binh sĩ này, mà là thăm dò năng lực của hắn một phen, rồi mới đánh bay người ra.

Quân doanh dễ bị kích phát nóng tính, Bùi Diệp khiêu khích và mị lực đồng tiền, hai cái che mờ mắt nhóm binh sĩ.

Kết quả --

Bùi Diệp hoàn thành đấu tướng một giết bảy, còn thuận tay hoàn thành thành tựu một xử một vạn, đánh gục toàn bộ binh sĩ dưới tay.

Đòn ra oai phủ đầu này trực tiếp làm nhóm tạp binh sợ hãi.

Trên đời không có chuyện đánh một trận không giải quyết được, nếu có, vậy đánh trận nữa.

Về sau chính là huấn luyện ngày

đêm không ngủ.

Bùi Diệp không cần binh sĩ thuyết phục bản thân tin phục mình, chỉ cần bọn họ học được cách nghe theo quân lệnh là được.

Hành động đơn giản thô bạo, ngược lại đạt được hiệu suất người thường khó mà đạt đến.

Tạp binh cũng bị dẹp gọn giống như khuôn đúc.

Lại thêm Bùi Diệp nhiều lần lập công, nhóm tạp binh cũng nhận chỗ tốt, đồ quân nhu phát xuống tốt hơn trước kia mấy bậc.

Mặc dù biểu hiện của Lăng Triều và Lang Hạo không nổi bật như thế, nhưng ở trong hàng tướng lĩnh trẻ tuổi cũng cực kì phát triển.

Diêm Hỏa La thất bại, mấy lần giao đấu ngắn ngủi sau đó đều bị Triều Hạ áp chế, cuối cùng phát triển thành nhìn thấy Bùi Diệp liền không có chút chiến ý nào.

Đối với điều này, nguyên soái Diêm Hỏa La tức giận muốn giơ chân nhưng không có biện pháp gì.

Đấu tướng với Triều Hạ khác gì tặng đầu cho người ta, cứng đối cứng với bọn họ, người ta lại có thể mặt dày vô sỉ lui giữ cổng thành, chiếm ưu thế địa thế để tiêu hao lực lượng của bọn họ.

Giở âm mưu quỷ kế không phải đối thủ của người ta, ngược lại đại bản doanh của mình một tháng bị người ta đánh lén bảy tám lần...

Tổn thất mỗi lần đánh lén không nghiêm trọng, nhưng bọn họ cũng không bắt được địch nhân, từng hồi trơ mắt nhìn Đại ma vương Bùi Diệp dẫn người nghênh ngang rời đi.

Khí thế đê mê lại thêm lương thảo cung ứng không đủ, đại quân Diêm Hỏa La luôn tự xưng dũng mãnh bao phủ mây đen khó tản.

"Nếu có thể tìm cách diệt trừ Bùi Diệp thì tốt rồi."

Năm đó Nhu Ý đế cơ giỏi dùng âm mưu dương mưu, luyện binh cũng khá giỏi, nhưng không biết công kích trước trận.

Cho đến hiện tại, mặc dù Bùi Diệp chưa biểu hiện năng lực bài binh bố trận, nhưng công kích trước trận của cô thật có thể làm bể mật người ta.

Một số lão tướng lo lắng một ít chuyện.

Bùi Diệp này...

Có quan hệ ra sao với Nhu Ý năm đó?

Chế độ kế thừa kỳ lạ của Triều Hạ khác Diêm Hỏa La, Diêm Hỏa La là dòng dõi nam tính có khả năng lên, mà Triều Hạ thì là "Người dòng dõi đều có khả năng lên", không câu nệ nam nữ.

Nếu Bùi Diệp và Nhu Ý đế cơ có quan hệ máu mủ, để cô gầy dựng tiền vốn một phen, chưa hẳn không thể đạp Thái tử lên đài.

Chính vì gương mặt Bùi Diệp và Nhu Ý đế cơ lúc còn trẻ quá giống, lão tướng Diêm Hỏa La từng bị bóng ma Đại ma vương bao phủ mới nghĩ đông nghĩ tây, có loại lo lắng ấy.

Đại vương tử Diêm Hỏa La xem thường.

"Dù cô ta thật sự là con nối dõi của Nhu Ý đế cơ, cũng không có tư cách kế thừa đế vị chứ? Hoàng đế và thái tử Triều Hạ còn chưa chết đâu."

Lão tướng nói: "Triều Hạ năm đó, nào có ai cảm thấy đế cơ có thể kế thừa đế vị. Điện hạ đừng xem nhẹ tôn thất Triều Hạ và sức mạnh của mấy lão thần ấy..."

Nhưng năm đó Lệnh Hoa đế cơ lại thành Thế Tông ngăn cơn sóng dữ, để Triều Hạ vượt qua khốn cảnh, trở thành cường quốc.

Từ Thế Tông mở đầu, chế độ thừa kế của Triều Hạ liền bất đồng.

Vì thoát khỏi khốn cảnh, những lão thần và tôn thất ấy rất vui lòng nhìn thấy người như Bùi Diệp kìm hãm Hoàng đế Diêm Hỏa La lại nha.

Hoàng đế và Thái tử?

Bị buộc thối vị nhượng chức cũng có khả năng.

Đại vương tử Diêm Hỏa La: "..."

Cùng lúc đó, sứ giả đi đường xe mệt mỏi -- Đoàn người Vinh vương cũng đến tiền tuyến.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện