*Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD)
Editor: Đào Tử
_____________________________
Mỗi một phong chiến báo dù tốt hay xấu đều đưa đến trước bàn của Hoàng đế.
Giờ khắc này, trọng lượng của bọn chúng hoàn toàn kém xa mật báo tâm phúc đưa tới.
Nội thị phục dịch bên người xuôi tay đứng một bên, tới hô hấp cũng không dám thở mạnh, sợ chọc giận Hoàng đế dẫn tới họa sát thân.
Người ngoài đều nghĩ tuy Hoàng đế tư chất bình thường nhưng tính tình tốt, sẽ không động một tí nổi giận giết người.
Chân tướng như thế nào, chỉ có những nội thị hầu cận bên người là bọn họ mới biết được.
"Người đâu!"
Hoàng đế thu ánh mắt, ngoắc nội thị bên người.
Nội thị hiểu ý tiến lên, thõng tay xoay người cung kính nghe thánh ý.
"Phái người đi điều tra người tên Bùi Diệp, xem nó có lai lịch gì."
Tâm phúc nội thị nói: "Vâng, nô tỳ đi làm ngay."
Thân phận Bùi Diệp cũng không dễ tra.
Bọn họ chỉ tra được tình báo cô dùng thân phận Bùi Diệp hành tẩu, không biết tin tức thời kỳ "Tiểu Lục".
Cũng không phải người dưới tay quá phế vật, mà là Cố Ương ra tay trước, xóa sạch hết rất nhiều manh mối mấu chốt.
Kể từ đó, ngược lại để thân phận phổ thông của "Tiểu Lục" bịt kín một lớp sa mỏng thần bí.
Lại thêm Hoàng đế tự mình suy diễn --
Mmmm --
Nhìn tình báo sưu tập được dâng lên, rồi nhìn tin tức tâm phúc truyền về, quanh thân Hoàng đế bao phủ khí thế âm trầm gấp nghìn lần.
"Người đâu, đến Phượng Tử cung!"
Nội thị tâm phúc đã hiểu, thu sạch những vật trên long án sạch sẽ chỉnh tề, cùng mang đến Phượng Tử cung.
Phượng Tử cung là cung uyển cách Hoàng đế gần nhất, cũng là tẩm cung của Hiếu Cung tiên hoàng hậu, di vật chân dung khi còn sống của Hiếu Cung hoàng hậu đều được Hoàng đế chuyển dời đến nơi này cung phụng.
Thời điểm Hoàng đế dẫn người tới thấy thái tử vẻ mặt buồn bã ra khỏi Phượng Tử cung.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
Hoàng đế thu vẻ giận dữ, uy nghiêm trầm thấp nói: "Con cũng đã thành gia, đừng mỗi ngày đến quấy rầy mẫu hậu."
Tư thế hành lễ của Thái tử hơi cứng, thấp giọng nói: "Nhi thần tuân chỉ."
"Đi xuống đi."
Hoàng đế cũng không quay đầu lại bước vào Phượng Tử cung, cửa lớn cung điện chậm rãi khép lại trước mắt Thái tử.
Dung mạo ôn hòa của thái tử nhiễm vẻ lo lắng.
Nội thị phục dịch hắn từ nhỏ an ủi.
Thái tử giơ tay ra hiệu gã im lặng.
"Trong lòng Cô tự rõ, phụ hoàng rất nhớ mẫu hậu."
Nếu đặt ở đời sau có thể trêu chọc một câu "Phụ mẫu là chân ái, con trai là ngoài ý muốn".
Nhưng trong lòng thái tử rất rõ, Hoàng đế và Hiếu Cung hoàng hậu có cái rắm chân ái ấy.
"Đi thôi, trễ nữa cửa cung sẽ đóng mất."
Thái tử dẫn người rời đi, trước khi rời hoàng cung vẫn không quên quay đầu nhìn phương hướng Phượng Tử cung.
Thế nhân đều nói Hoàng đế yêu Tiên hoàng hậu đã mất, vì hoàng hậu phong bế cố cung, không còn lập hậu, yêu ai yêu cả đường đi sủng ái Thái tử.
Hết thảy đều tốt đẹp hệt truyện cổ tích.
Chỉ có thái tử biết mình sinh ra trong một gia đình hoang đường thế nào.
Ngay cả hoàng đế cũng không biết, thật ra thái tử biết mình không phải con trai trưởng Tiên hoàng hậu sinh ra.
Lúc hắn bốn tuổi, việc học không đạt yêu cầu của thái phó bị phạt, rồi bị Hoàng đế răn dạy, bi phẫn ủy khuất trốn vào Phượng Tử cung.
Thái tử nhỏ tuổi hy vọng từ chân dung vong mẫu hấp thu một chút an ủi và sức mạnh, khóc mệt nhoài rồi ngủ thiếp đi.
Đợi hắn tỉnh lại phát hiện Phượng Tử cung có thêm một người, phụ hoàng của hắn.
Phụ hoàng người ngoài bổ não tình thâm ý thực, lúc này đứng trước chân dung mẫu hậu khóc lóc om sòm chửi mắng, mắng chỗ tức tối nước bọt lại phun tung toé.
Thái tử kinh ngạc tròn mắt nhìn, miệng há to.
Hắn từng thấy phụ hoàng thế này bao giờ đâu?
Vua của một nước, thế mà vứt hết tất cả giáo dưỡng và thận trọng, chửi mắng chân dung vong thê, trông như một tên điên.
Thái tử thế mới biết hóa ra mình không phải con của Tiên hoàng hậu, mà là con riêng lúc Hoàng đế cải trang vi hành với người phụ nữ hèn mọn.
Tiên hoàng hậu chân chính trước khi hắn ra đời đã chết, chết trong một trận lửa lớn.
Mà hoàng đế dối trời lừa đất, bảo rằng Tiên hoàng hậu vì khó sinh Hoàng thái tử rong huyết mà chết.
Nhục nhã huyết thống bà vẫn hằng lấy làm kiêu ngạo, chà đạp tôn nghiêm và thanh danh của bà.
Bất luận lúc trước hay là hiện tại, Thái tử đều không thể lý giải nỗi hận và ác ý vặn vẹo của Hoàng đế đối với Tiên hoàng hậu.
Hận bao sâu mới có thể thúc đẩy ác ý bẩn thỉu vặn vẹo như thế sinh trưởng?
Theo năm tháng qua đi, Thái tử dần dần hiểu sự dối trá dưới lớp tình thâm nghĩa trọng của Hoàng đế, hiểu thụy hào hai mươi tám chữ gánh chịu ác ý nhường nào.
Đồng dạng --
Thái tử cũng dần phát hiện mình thật