Editor: Đào Tử
_____________________________
Bùi Diệp nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Bùi Triêu cảm khái.
"Di truyền thật sự là một thứ đáng sợ."
"Di truyền? Di truyền là cái gì?"
Bùi Diệp lời ít ý nhiều nói: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, phụ mẫu như thế nào con cái sẽ như thế đó, đây chính là di truyền."
Giải thích như vậy Bùi Triêu liền hiểu.
"Triều Nhi giống ta không tốt?"
Y không nhịn được sờ sờ thái dương.
Nhớ năm xưa Bùi Nguyên Sơ y cũng là tài tử phong lưu nức tiếng ở đô thành, láng giềng chợ búa tán dương y là "Đệ nhất lang quân".
Tuổi còn trẻ lợi dụng thực lực đoạt lấy khôi thủ võ khoa, phương diện tài học cũng chiếm danh Thám hoa...
"Trên đời người văn võ song toàn, gia thế hậu đãi, dung mạo tuấn lãng giống ta có mấy người? Ngàn dặm mới tìm được một!"
Bùi Diệp: "..."
Quả nhiên ngay cả tự luyến cũng là một mạch kế thừa.
Cô không chút lưu tình rót chậu nước lạnh cho Bùi Triêu, để đầu óc bốc lửa của y hạ nhiệt một chút.
"Mấy năm nay ngài từng nhìn con mình mấy lần?"
Bùi Triêu hơi ngơ ngác, bỗng hiểu Bùi Diệp muốn nói cái gì, y khẽ nói: "Triều Nhi cũng là người trong hoàng thất, thân mang Long khí nhất định, thêm tuổi nhỏ, dương khí yếu kém, ta chỉ nhìn xa xa vài lần, không dám ở lại quá lâu. Con cho rằng ta không biết nghịch tặc ác ý phủng sát nó, Nhu Tuệ lại cố ý nuôi nó thành tôn thất nhàn tản? Ta biết, nhưng ta cũng có lòng tin -- Thằng bé là con trai độc nhất của ta và Nhu Ý, bản tính của nó hướng thiện, chỉ cần có cơ hội sẽ giác ngộ, gánh vác trách nhiệm trên vai. Ta cũng không lo nó sẽ nhầm đường lạc lối."
Sự thật cũng đúng như Bùi Triêu tín nhiệm.
Lăng Triều có phách lối nữa, có vênh váo hung hăng hơn, hắn cũng có chừng mực.
"Chuyện khi nam hiếp nữ, tổn hại mạng người nó chưa từng làm, chỉ cần không phải việc ác ôn, nó vẫn có thể quay đầu. Vả lại -- Mỗi lần Triều Nhi mang theo mười mấy tay chân hung hãn ra đường cũng chỉ hù dọa người, nuôi mấy con chó dữ con nào không buộc chặt bằng dây thừng?"
Theo Bùi Triêu, cái này giống y thuở thiếu thời mang lồng chim đi ra ngoài ép đường cái vậy.
Y dắt chim, mà Lăng Triều dắt chó, chỉ là đoàn đội dắt chó hơi khổng lồ thôi.
Đâu ai quy định không thể tiền hô hậu ủng dắt chó ra ngoài chứ.
Có tiền có quyền có sắc có địa vị tùy hứng không được sao?
Con của Nhu Tuệ trưởng đế cơ, quận vương tương lai ván đã đóng thuyền không xứng với dạng quy mô dắt chó cỡ đó?
Bùi Diệp: "..."
Cô không còn lời nào để nói.
Ra đường dắt chó còn nhớ buộc dây thừng không thương tổn người, đích thật ác bá này không ác đến đâu.
Bây giờ Lăng Triều cũng được cô và Vinh vương thay phiên giáo (chà) dục (đạp), không nói văn võ song toàn, nhưng cũng sẽ không quá mất mặt.
Bùi Diệp ở góc độ Bùi Triêu không chú ý ngầm nhíu mày, chén trà bưng lên đặt bên môi nhấp một hớp nhỏ, đôi mắt hiện mấy phần tính toán.
Cô muốn tự mình đi gặp vị Nhu Ý đế cơ tiếng tăm lừng lẫy này một lần!
"Ngài biết Nhu Ý đế cơ... Không, dựa theo bối phận phải gọi là Nhu Ý trưởng đế cơ, bây giờ Người ở nơi nào?"
Bùi Triêu vô thức đề phòng, mắt quỹ tĩnh mịch rơi trên người Bùi Diệp.
"Con tìm Nhu Ý làm cái gì?"
Bùi Triêu rất vui vẻ vì nghĩa nữ lạc mất năm đó còn sống trên đời, nhưng nếu nói thực sự có tình cảm gì với Bùi Diệp hiện tại, ngay cả quỷ như y cũng không tin.
Nghĩa nữ y thương yêu là Tiểu Lục mà không phải "Bùi Diệp" bây giờ, hai người không cách nào vượt qua khoảng cách thời gian.
Bùi Triêu không có chút tín nhiệm với Bùi Diệp.
Nếu như đó là cái game online, Bùi Diệp sẽ nhìn thấy Bùi Triêu chữ đỏ đối địch vất vả lắm mới chữ vàng trung lập giờ lại biến thành chữ đỏ đối địch, đỏ đến có thể nhỏ máu!
Một khi Bùi Diệp trả lời không ổn, y sẽ hóa thân thành bản tôn Quỷ vương mất lý trí chỉ còn bản năng giết chóc.
Bùi Diệp lạnh nhạt cười khẽ, căn bản không để sát ý Bùi Triêu khóa chặt mình ở trong lòng.
"Ta muốn làm một vụ giao dịch, giao dịch có thể để Người còn sống."
Bùi Triêu ngơ ngẩn, nhớ tới thủ đoạn của Bùi Diệp --
Triệu Quỷ vương là y ra, vừa đối mặt liền kéo y từ ranh giới cuồng bạo trở về.
Bùi Diệp cho rằng Bùi Triêu sẽ rất vui vẻ, dù có hoài nghi, nhưng chấp niệm mãnh liệt muốn Nhu Ý sống sót hẳn sẽ vượt trên hoài nghi -- Kết quả, con hàng này lại cự tuyệt, lý do cũng vượt quá
dự kiến của Bùi Diệp.
"Không cần, kế hoạch Nhu Ý không cần biến số là con."
Bùi Diệp cường điệu với y: "Ta có biện pháp để Người còn sống."
Bùi Triêu mở to cặp mắt quỷ đen láy nói: "Nhưng ta không muốn, nàng cũng mất ý chí sinh tồn."
Bùi Diệp: "..."
Không hiểu Logic đôi nam nữ có tình yêu nam nữ lại có tình nghĩa quân thần này lắm.
Yêu nàng nên muốn để nàng chết cùng mình?
Vậy năm đó ngươi chuyển cổ trùng qua người mình thay mệnh cho Nhu Ý chết làm gì?
"Ngài có tiện... Cho ta một cái lý do không?"
Bùi Triêu chỉ nói một câu: "Nhu Ý không phải là Nhu Ý năm đó."
"Lời này ý gì?"
Bùi Triêu che ngực của mình cười khổ: "Thuật vu cổ nghịch tặc hạ cho nàng được chuyển qua người ta, nhưng tàn dư còn sót lại cũng từ đầu đến cuối giày vò nàng. Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thể khiến người ta sống không bằng chết. Mấy chục năm như một ngày, tra tấn như ruồi bâu quấn lấy nàng, một ngày phát tác mười hai hồi, một lần một khắc, lúc phát tác giống như hàng vạn con kiến ăn xương, tra tấn còn theo tuổi tác mà tăng lên, mà nàng lại sợ đau nhất. Mỗi lần tra tấn hận ý trong lòng nàng ấy lại sâu một phần, nàng còn sống nhưng cũng chẳng tốt gì cho cam. Nàng ấy cũng muốn thừa dịp mình còn có mấy phần lý trí, để sinh mệnh ở thời khắc hào quang rực rỡ nhất kết thúc, không nhục thanh danh Tiên mẫu. Ta muốn thành toàn cho nàng."
Bà đáng giá chết trong vinh quang.
Một Nhu Ý nắm trong tay bảy tám phần binh quyền Triều Hạ âm thầm sắp đặt hết thảy không đáng sợ, đáng sợ là lý trí của bà quẩn quanh biên giới mất khống chế.
Một khi bà cố chấp, dù Lăng Triều là con trai ruột của mình, bà cũng sẽ không nương tay.
Lăng Triều muốn làm một Hoàng đế tốt, dù sao cũng phải cầm binh quyền, cậu ta và Nhu Ý sẽ có xung đột.
Kết quả của cuộc xung đột, Bùi Triêu hơi nghĩ cũng biết ai thua ai thắng.
Lăng Triều không đủ nhẫn tâm, mà Nhu Ý đã là ý chí sắt đá.
Bùi Triêu phút chốc lộ ra nụ cười vô cảm.
Vô cùng Yandere nói: "Còn nữa... Ta đã đợi nàng ấy quá lâu quá lâu... Nàng ấy... Sẽ hiểu cho ta..."
Bùi Diệp: "..."
Cả hoàng thất Triều Hạ đều có bệnh á trời.
Là người bình thường duy nhất được biết đến, không biết áp lực Lăng Triều bao lớn.
Bùi Triêu thoát khỏi trạng thái Yandere, vờ ho khan hai tiếng, muốn để Bùi Diệp quên mất tình cảnh vừa nãy.
"Tóm lại, con đừng làm hỏng chuyện tốt của nàng."
Bùi Diệp ha ha: "Năm đó Người cũng cho rằng mình có thể mười phần chắc chín, cuối cùng chẳng phải lật thuyền trong mương rồi?"
Chuyện chúa cứu thế này là của cô, ai cũng đừng hòng đoạt.
"Ngài đã nói trạng thái tinh thần Nhu Ý trưởng đế cơ không tốt lắm, sao ngài có thể cam đoan Người tiến vào Đế lăng bị độc cổ chiếm lĩnh, không bị âm khí bên trong ảnh hưởng? Ngài xác định Người có thể lấy thứ đó ra, mà không phải bồi mạng mình vào đó? Đối với những cổ độc lấy Long khí làm thức ăn, trên đời này còn có đồ ăn mỹ vị hơn Nhu Ý trưởng đế cơ? Mà Người chết bên trong, hẳn là hồn phi phách tán, ngài sẽ không còn thấy Người nữa đâu!"
Dăm ba câu, đánh thẳng mạch sống của Bùi Triêu.
Sắc mặt thanh niên tướng mạo tuấn tú thay đổi liên tục.
Bùi Diệp khoan thai cười nói: "Thế nào, có muốn cân nhắc đề nghị trước đó của ta không?"