Editor: Đào Tử
_____________________________
"Làm như vậy có dụng ý gì?"
Nhu Ý trưởng đế cơ lại không phải người dễ gạt.
Ngoại trừ người tuổi nhỏ quen biết, những người khác rất khó giành được sự tín nhiệm của bà, ngay cả Đoàn Can Khải cũng phí rất nhiều công sức.
"Không có tác dụng gì."
Nhu Ý trưởng đế cơ cười nhạo, rõ ràng không tin cách nói này.
Bùi Diệp đành bất đắc dĩ giơ hai tay nhỏ, sửa lời nói: "Được thôi, ta bàn giao, làm như vậy cũng là vì bản thân ta."
"Vì bản thân ngươi? Cái này có liên quan gì đến màu sắc triều phục của triều thần?"
Bùi Diệp bắt đầu miệng lưỡi dẻo quẹo.
"Người không hiếu kỳ vì sao cho tới nay Bùi Triêu còn ở lại nhân gian sao?"
Đột nhiên bị điểm tên, Bùi Triêu hơi ngơ ngác.
Y và Nhu Ý trưởng đế cơ liếc nhau, người sau lặng lẽ nói: "Thời niên thiếu từng nghe không ít tin đồn quỷ quái, nghe quỷ hồn ở lại dương thế không chịu luân hồi chuyển thế đều bởi vì trong lòng có chấp niệm, nhớ nhung thân quyến dương thế. Trong lòng Nguyên Sơ còn tiếc nuối, ở lại dương thế cũng bình thường."
Nhân sinh vốn nên hoa tươi trên gấm, kiêu ngạo tuyên cáo thế nhân mình từng ở đây, kết quả lại ở độ tuổi tốt đẹp nhất tàn lụi.
Nhu Ý trưởng đế cơ đứng ở góc độ của Bùi Triêu suy nghĩ, nếu là bà, bà cũng không cam tâm rời đi.
Bùi Triêu lại lắc đầu với bà, Bùi Diệp cũng phủ định suy đoán ấy.
"Không phải, hồn phách có chấp niệm sâu cũng sẽ bị u minh dẫn hồn rời đi, đây không phải lý do y ở lại nhân gian. Nguyên nhân thực sự khiến y ở lại nhân gian là tội nghiệt sâu nặng, lại thêm thuật vu cổ ấy khá tà dị, lúc này mới bị trói buộc ở dương thế không cách nào giải thoát."
Lời này không phải gạt người.
Không chỉ Bùi Triêu như thế, Nhu Ý trưởng đế cơ hiện tại chết bất đắc kỳ tử cũng sẽ như thế.
"Tội nghiệt sâu nặng? Nguyên Sơ làm ra nghiệt gì?"
Tâm tính Bùi Triêu thiện lương, làm việc chính trực, không nói công đức khoác thân, nhưng cũng không thể tội nghiệt sâu nặng.
Bùi Diệp nói: "Nghiệt của y không phải bắt nguồn từ bản thân, mà là bắt nguồn từ cổ trùng trên thân. Cổ trùng thôn phệ Long khí càng nhiều, ảnh hưởng quốc vận càng lớn, như vậy bởi vì thiếu khuyết quốc vận mà dẫn tới thiên tai nhân họa sẽ liên quan đến y một phần. Nếu muốn giải thoát, phải trả lại rõ ràng mới được."
"Làm sao hoàn lại?"
Đôi mày thanh tú của Nhu Ý trưởng đế cơ hơi vặn, đôi mắt sâu hút kíc.h thích từng tia gợn sóng.
Những tội nghiệt này căn bản không phải do Bùi Triêu, vì sao bắt y hoàn lại?
Bùi Diệp tiếp tục nói: "Tội nghiệt bắt nguồn từ quốc vận giảm sút, nói cách khác -- Nếu các người có thể khiến Triều Hạ cường thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp, hạnh phúc mãn nguyện của bách tính cũng sẽ thúc đẩy quốc vận tăng trưởng. Quốc vận và bách tính, hai cái hỗ trợ lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau. Người và y tình cảm sâu nặng, phu thê một thể. Chỉ cần Người nguyện ý, có thể đem công đức khí vận bản thân chia sẻ cho y, thay y trả tội nghiệt đã thiếu."
Nói theo nghĩa nào đó, đây chính là "Nuôi tiểu quỷ".
Cô lại gạt chủ đề trở về.
"Đổi màu sắc triều phục bách quan cũng là vì chính mình. Diện mạo cuộc sống bách tính có thể ảnh hưởng quốc vận, mà cuộc sống bách tính thế nào có quan hệ mật thiết với triều thần trong triều. Triều thần một lòng vì dân, làm việc tận tâm, cuộc sống bách tính tự nhiên sẽ tốt, xúc tiến quốc vận tăng trưởng. Ta là người thế ngoại, mặc dù có tài hoa kinh thiên động địa cũng vô pháp can thiệp vào triều đình, can thiệp thay đổi triều đại thế gian. Đề nghị đổi màu sắc triều phục được tiếp thu, bách quan làm việc thiện cũng sẽ coi như có một phần nhỏ của ta. Ta dính một chút công đức làm tiền lãi không tính quá phận chứ?"
Nói xong, Bùi Diệp tự khen mình.
Viện lý do cũng có thể nói hùng hồn có đầu có đuôi, mình đỉnh quá đi.
"Nếu Người không đồng ý cũng không sao."
Nhu Ý trưởng đế cơ nhíu mày, cặp mắt đen trầm nhìn Bùi Diệp, muốn nghe xem cô còn có thể nói cái gì.
Bùi Diệp mặt dày vô sỉ nói: "Ta là ân sư dạy dỗ Lăng Triều, để cậu ta thề độc, sau này đổi màu sắc trên người bách quan không khó."
Lăng Triều không đồng ý thì sao bây giờ?
Đánh một trận là ngoan ngay.
Tên nhóc này không sợ trời không sợ đất, tuyệt đối sợ nắm đấm của cô.
"Ngươi khẳng định Cô chọn Lăng Triều như vậy?"
Bùi Diệp nói: "Ngoại trừ Lăng Triều, điện hạ còn có sự lựa chọn khác sao?"
"Nếu Cô nói có thì sao?"
"Vậy ta sẽ trong đêm